Cù lão thái thái thấy hai người lại khắc khẩu thì quay sang trách khẽ:
– Chỉ Nhi, không biết nói chuyện đàng hoàng sao? Tam tòng tứ đức quên cả rồi à?
Ế, liên quan quái gì tới tam tòng tứ đức vậy? Tả Thiếu Dương nghi hoặc nhìn Cù lão thái thái.
– Dạ.
Bạch Chỉ Hàn cúi đầu xuống, giọng nói ôn nhu hơn nhiều, nhưng lời nói nghe thế nào cũng thấy chướng tai:
– Hoa này là do ta trồng, không biết công tử hỏi làm gì, chẳng lẽ biết nó?
Nha đầu này một điều công tử hai điều công tử, Tả Thiếu Dương cảm giác nàng đang mỉa mai mình, có điều ít nhất bề ngoài người ta nói chuyện tử tế thì y cũng phải vậy:
– Hoa này là Mạn đà la, cũng chính là Dương kim hoa, Mạn đà la là từ Phật gia dùng, nguồn gốc tới từ Thiên Trúc, hoa cao ba xích, hoa hình loa kèn, có năm cánh, màu trắng và tím. Nở vào hai mùa, thu hạ, Bạch đại tiểu thư, ta nói hẳn là không sai chứ?
Bạch Chỉ Hàn hơi ngạc nhiên:
– Hoa này cả Hợp Châu chỉ nhà ta mới có, không ngờ công tử cũng biết.
Ta nhịn, Tả Thiếu Dương hỏi:
– Không biết hoa rụng, Bạch tiểu thư có cất giữ không?
– Có, hoa rụng trong vườn ta đều thu lại.
Tả Thiếu Dương mừng lắm:
– Bán cho ta được không, Mạn đà la không chỉ đẹp, mà còn là loại thuốc rất tốt nữa.
Bạch Chỉ Hàn liếc nhanh y một cái, không đáp. Tả Thiếu Dương lại mẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375935/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.