Lời này phát ra, mọi người sững sờ, Cù lão thái thái là người hiểu nhất đứa cháu gái này từ nhỏ tới lớn phải chịu bao nhiêu khổ cực, thương tâm khóc lớn:
– Không Chỉ Nhi, cháu đừng làm thế.
Bạch Chỉ Hàn cười rất trấn tĩnh, nụ cười của người đầu hàng số mạng:
– Ngoại tổ mẫu, người cưu mang cháu mấy năm qua, giờ tới lúc cháu báo đáp rồi.
Tả Thiếu Dương càng mắt tròn mắt dẹt, sao nói qua nói lại thế nào mà bống dưng thành muốn làm nô tỳ nô bộc rồi, Răng Thỏ đại mỹ nhân có bệnh thần kinh à? Vội xua tay:
– Thôi, thôi, nhà ta nghèo không nuôi nổi nô tỳ đâu … Mà không, đây không phải là chuyện nuôi nổi hay không nuôi nổi … Cô, cô làm ta rối cả, ta căn bản không cứu được ngoại tổ phụ của cô, sao cô không hiểu nhỉ?
– Ta không hiểu, ta làm nô tỳ cho ngươi, ngươi còn không thỏa mãn, rốt cuộc ngươi muốn gì?
Tả Thiếu Dương quả thực hết đường nói, đau đầu vô cùng, nha đầu này sao cứng đầu như vậy, bực bội buột miệng:
– Nô tỳ làm gì, ta không thích nuôi nô tỳ, cô làm thê thiếp của ta còn được.
– Thê thiếp? Được.. được.. quả nhiên..
Bạch Chỉ Hàn đưa đôi mắt phượng nhìn Tả Thiếu Dương, nói rành rọt từng chữ:
– Chỉ cần ngươi cứu được ngoại tổ phụ của ta, Bạch Chỉ Hàn này thuộc về ngươi, làm thê làm thiếp hay làm nô tỳ đều do ngươi định đoạt.
Miêu Bội Lan đưa tay bịt miệng, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375923/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.