Thấy đôi bên có xu thế cãi nhau ngày một lớn, dần mất kiểm soát, Cù lão thái thái phải đứng dậy tới khuyên giải tôn nữ, Lương thị kéo Tả Thiếu Dương sang một bên, nói:
– Trung Nhi, đừng cãi nhau nữa, cứu người quan trọng hơn, nhà người ta như thế, suy nghĩ không được chu toàn.
Tả Thiếu Dương thấy mẹ nói phải, hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, y cũng muốn cứu người lắm chứ, nhưng mạng Cù lão thái gia đã nguy trong sớm tối, phải hồi dương cố nghịch, không có sâm già thượng hạng làm sao chữa được, lần trước chỗ sâm mà Nghê đại phu mang tới, Tả Thiếu Dương chỉ thấy có một củ thích hợp thôi, số còn lại tuy đều là sâm thượng hạng song vẫn kém một chút, giờ số sâm này hẳn đã vào tay Âu Dương thứ sử cả rồi, chẳng lẽ còn có thể tới xin ông ta?
Cù phu nhân nghe hai người cãi nhau tin vài phần, vừa khóc vừa đi tới nhún eo thi lễ:
– Tả công tử, thiếp thân cầu xin công tử cứu công công ta.
Tả Thiếu Dương vừa mới bình tĩnh lại một chút đã muốn điên, đấm đầu nói:
– Phu nhân, trước đó người ta đáp ứng, dù ta cứu được hay không cũng không trách ta, giờ ép ta thế này, ta.. ta …
Cù phu nhân chỉ biết khóc, nào có nghe vào tai, rồi Long thẩm cũng theo quỳ xuống, khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng khiến Lương thị vốn mau nước mắt cũng khóc theo.
Tả Thiếu Dương không thể chịu đựng nổi nữa, bất chấp trước mặt toàn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375921/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.