– Ừm.
Miêu Bội Lan đáp thế nhưng không quay về, ngồi xuống cầm lấy quạt quạt bếp, nhỏ giọng trấn an người Cù gia:
– Lão phu nhân đừng lo, y thuật Tả đại ca cao minh lắm, lần trước Lý đại nương trong thôn cháu còn bệnh nặng hơn nhiều, sắp chết tới nơi mà Tả đại ca còn trị được, hiện đã xuống giường đi lại.
Chuyện này tuy người Cù gia đã biết, nhưng bây giờ nghe thêm phần yên lòng, Cù lão thái gia vừa rơi lệ vừa gật đầu liên hồi.
– Vị lão thái gia này nhỉn là biết người phúc dày thọ lớn, nhất định gặp dữ hóa lành, gặp nguy hóa an, không có chuyện gì đâu.
Cù lão thái thái gượng cười:
– Cô nương, đa tạ lời may mắn của cô, mong lão gia nhà ta được nhờ bởi lời …
Mới nói tới đó loáng thoáng nghe thấy ngoài có tiếng hô hào, tiếp đó tiếng khải giáp binh sĩ, tiếng đao kiếm rời vỏ.
Người trong phòng thất kinh, Tả Thiếu Dương nhanh chân chạy ra cửa, Bạch Chỉ Hàn ở sau gọi với theo:
– Chớ có mở cửa.
Thầm trách mình bất cẩn, Tả Thiếu Dương không mở cửa nữa, tới bên cửa sổ, cẩn thận mở he hé ra một khe nhỏ, thấy đằng xa có ánh lửa, khói đen ngùn ngụt, thoáng cái nửa bầu trời đã bị nhuốm một màu đỏ rực.
Tả Thiếu Dương quay đầu lại nói nhỏ thông bao với mọi người:
– Cháy nhà rồi, cách chỗ chúng ta không xa lắm, thế lửa rất lớn.
Người Cù gia đều hốt hoảng, dáo dác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375909/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.