Đồ đạc Miêu gia không có mấy, chăn đệm quần áo, một bộ xoong nồi chẳng có bát, thứ nhiều nhất là năm cái bao lớn nhỏ, bên trong đủ thứ củ rừng mà Tả Thiếu Dương không gọi tên được.
Bố trí đồ xong xuôi, Miêu Bội Lan còn muốn trả tiền cơm, Tả Thiếu Dương quá hiểu tính nàng, biết cách đối phó:
– Muội giữ lại tiền mà phòng thân đi, dù sao khai xuân còn giúp ta khai hoang trồng thuốc mà, đã giao hẹn rồi một ngày hai đồng, bao ăn ở. Bây giờ coi như tạm ứng tiền công trước cho muội, muội ăn bao ngày lúc đó trừ bấy nhiêu ngày, được chưa?
– Nhà muội có sáu người, ở một ngày bù ba ngày là có lãi rồi.
Miêu Bội Lan nghiêm túc tính toán:
– Đám Đại Tử nhỏ như thế, chúng ăn được là bao, đừng so đo nữa, mẹ ta nói rồi còn gì, khó khăn phải nương tựa vào nhau, ai biết tới lúc nào ta cần dựa vào muội.
– Bây giờ giá lương thực cao như vậy, mà có tiền muốn mua cũng không được, muội …
Miêu Bội Lan khó xử lắm, nàng không phải cố chấp tới ngốc nghếch, cũng không muốn nhà mình làm liên lụy tới Tả gia:
– Muội thấy áy náy như vậy, sau này dùng cả đời trả nợ ta là được …
Miêu Bội Lan chết trân nhìn Tả Thiếu Dương, nhất thời không biết đâp thế nào.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo, Tả Thiếu Dương thấy mình quá đường đột, thời hiện đại đùa một câu như vậy không hề gì, nhưng thời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375907/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.