Người xưa không mấy ai có thói quen ngủ trưa, ngày ngắn, phải tranh thủ lúc trời sáng để làm việc, nhưng hôm nay lại yên tĩnh khác thường, đường phố gần như không còn ai qua lại nữa, cửa hàng cửa hiệu đóng im ỉm, đặc biệt ở cái phố nhỏ không nằm trên trục đường chính của Quý Chi Đường.
Bên trong Quý Chi Đường tuy đông người hơn thường ngày song càng yên ắng, người Cù gia không có tâm trạng nói chuyện.
Chợt bên ngoài có người gọi:
– Tả lang trung có nhà không?
Lương thị đặt cái áo đang vá dở xuống, ngẩng đầu lên, thì ra là Nghê đại phu của Huệ Dân Đường, theo sau có một quản gia ôm cái hộp gấm và một tiểu nha hoàn bế tiểu thiếu gia Trí Nhi.
Tả Quý vuốt thẳng áo đứng dậy, Tả Thiếu Dương đặt bút rời bàn đón khách:
– Nghê đại phu, mời vào.
Nghê đại phu mỉm cười bước vào, liếc nhìn Cù gia sau bình phong, hỏi nhỏ:
– Còn có bệnh nhân sao?
– Vâng, là Cù lão thái gia ở sau nhà, bị trúng phong, bệnh rất nặng nên ta giữ họ lại trị liệu.
Nghê đại phu không biết vị kinh quan cáo lão này, chỉ cho là khách thường:
– Ồ, phương thuốc chữa trúng phong của tiểu lang trung đúng là tạo phúc một phương, ài, buổi chiều cũng có mấy người bị bệnh đưa tới Huệ Dân Đường, lão hủ vì chuyện nhà quấn lấy, không thể khám bệnh, mà thực tình thì bằng phương thuốc của lão phu, muốn chữa được bệnh này rất tốn kém, không như phương thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375899/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.