Cù lão thái gia nhìn tôn nữ, Bạch Chỉ Hán nãy giờ nhìn Tả Thiếu Dương chẩn đoán bệnh rõ ràng chính xác, Tả Quý không phải người nói dối, đành miễn cưỡng gật đầu:
– Ngươi chữa trị đi, nếu xảy ra vấn đề ta sẽ tìm ngươi lý luận.
Tả Thiếu Dương như điếc, chỉ nhìn Cù lão thái thái, lặp lại câu hỏi:
– Lão thái thái thấy thế nào?
– Này, ta đang nói chuyện với ngươi đó.
Bị người ta coi là không khí rồi, Bạch Chỉ Hàn tức giận:
– Lão thái thái không quyết định mau sẽ trễ mất..
– Ngươi … Ngươi …
Bạch Chỉ Hàn không nói ra lời:
Cù lão thái thái lau nước mắt:
– Tiểu lang trung, nếu Chỉ Nhi đã nói thế, cầu xin cậu cứu lão thái gia nhà ta.
– Nếu ý lão thái thái là thế, ta cũng có lời không hay nói trước, không y giả nào chữa nổi bách bệnh, huống hồ lão thái gia đã để quá lâu, tuổi cao, bệnh nguy cấp. Nếu ta không chữa được, mong các vị lượng thứ, ta cũng không chịu trách nhiệm …
Bạch Chỉ Hàn nhìn ngoại công như chỉ mành treo chuông, nóng lòng vô cùng giục:
– Ngươi lề mề cái gì, đồng ý cho ngươi chữa thì ngươi chữ đi.
Tả Thiếu Dương bấy giờ quay đầu hướng về nàng:
– Răng Thỏ cô nương, cô là thiên kim tiểu thư, hẳn phải lễ nghi phép tắc, ở đây có ngoại tổ mẫu và cữu mẫu cô, hai vị trưởng bối không nói, cô ở bên la hét quát tháo, không phải thất lễ à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375898/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.