Trí Nhi lắc đầu, dù sao nó là con cái nhà giàu có, thấy nhiều, gan cũng to hơn trẻ con bình thường, nói:
– Cháu muốn ăn kẹo mạch nha.
– A, muốn ăn kẹo, được.
Tiền huyện lệnh bảo An y quan:
– Ra bảo bọn họ mua kẹo mạch nha vào đây.
An y quan lẩm bẩm sao không sai thằng tiểu tử kia, vẫn chạy ra mở cửa bảo bộ khoái:
– Huyện thái gia có lệnh mua kẹo mạch nha cho đứa bé.
Cửa vừa mở ra xung quanh lặng ngắt như tờ, nên đều nghe rõ lời này, có hán tử bán hàng rong chen lên nói lớn:
– Đây đây, tiểu nhân bán kẹo mạch nha, huyện lão thái gia muốn ăn bao nhiêu cái?
An y quan trừng mắt:
– Ai bảo ngươi huyện lão gia muốn ăn, là đứa bé muốn ăn, bao nhiêu tiền.
– Kẹo mạch nha của tiểu nhân nổi tiếng ngon ngọt, chỉ hai đồng một cái, mua ba cái chỉ có năm đồng.
Hán tử bán kẹo nhiệt tình chào hàng:
Lúc này Nghê đại phu cũng chen tới hỏi:
– An đại nhân, tiểu nhi muốn ăn kẹo sao?
– Chẳng lẽ là bọn ta ăn à?
– Hà hà, tiểu nhi không sao chứ?
– Đương nhiên không sao, nếu không sao đòi ăn kẹo.
An y quan kéo Nghê đại phu tới gần nói:
– Nghê huynh, nhưng lát nữa thì không chắc có sao không?
– Hả?
Nghê đại phu mặt biến sắc:
– Thế là ý gì?
– Vừa rồi tên tiểu lang trung kia kê đơn, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375862/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.