Gần mười ngày trôi qua rồi, thời gian này Tang mẫu liên tục ép nữ nhi giao phiếu cầm đồ ra, nhưng những lời ghê tởm nhất cũng đã nói, lợi dụng nữ nhi đi lấy nước lục phòng cũng đã làm, phiếu cầm đồ vẫn trong tay Tang tiểu muội, bà ta chẳng thể làm gì, mắng mỏ thì được, không dám bỏ đói nàng, nếu gày gò không ra dạng người nữa ai dám rước về, càng không thể nhốt nàng, nếu không ai đi gánh nước, bao việc ở nhà ai lo? Tang Tiểu Muội thông minh biết điều ấy nên không sợ, thế nên thời gian trôi qua, cơn giận của Tang mẫu ngày càng chất chứa, cứ như ngọn núi lửa chực bộc phát.
Buổi sáng thấy cha con Tả Quý tới uống trà, Tang mẫu hận ngứa răng ngứa lợi, vẫn phải cười nói ra nghênh đón, có điều cười mà trông như dọa ma người ta.
Một trà khách ngồi trong góc thấy bọn họ, lên tiếng gọi:
– Tả lang trung, lại tới uống trà sao?
Tả Quý quay đầu lại, thấy Diêu lão hán, người lần trước ông xem bệnh cho, cười hỏi:
– Là ông hả, bệnh ra sao rồi.
– Lần trước dùng thuốc ông kê, đã khỏe nhiều rồi, ha ha ha, không ngờ một đơn thuốc đơn giản như vậy lại có hiệu quả, thực lòng lão phu khi đó cũng không tin lắm, nhưng uống vào ra mồ hôi, người cũng nhẹ nhõm khỏe khoắn hơn.
– Đã có hiệu quả sao không tới khám lại.
– Lão phu nghĩ bệnh khỏe rồi, không cần tới làm phiền nữa, cứ Ma hoàng thang mà uống là được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375804/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.