Thần kinh căng thăng càng dễ sinh mệt mỏi, Tả Thiếu Dương thiếp đi lúc nào không hay, đến khi người trượt ngã xuống đất mới giật mình tỉnh dậy lập tức hoảng hồn, mẹ luôn dậy sớm nhóm bếp, y ba chân bốn cẳng xuống thang, chạy ra ngoài đại sảnh, thấy mẹ còn chưa dậy, cái khóa đồng móc ở bếp vẫn còn nguyên vạn, cởi ra, nhìn vào bếp, trong cột sáng ban mai lờ mờ xuyên qua khe cửa, nhà bếp trống không, lão giả đêm qua không thấy đâu nữa.
Tả Thiếu Dương chỉ sợ ông ta trọng thương chết lăn ra đấy thì phiền to, giờ ông ta đi rồi liền thở phào, ra cửa sau, phát hiện then cửa vẫn cài, mặt đất không có dấu vết nào cả, cứ như không hề có chuyện gì xảy ra.
Quái lạ, chẳng lẽ đêm qua mình nằm mơ à?
Tả Thiếu Dương nhìn quanh, thấy gáo nước đặt trên mặt đất, hôm qua múc nước cho lão giả để đó, điều này chứng tỏ mình không mơ. Nhặt gáo lên bên trong có mẩu bạc vụn, chừng hai ba tiền.
Thứ này tuyệt đối không thể cho cha mẹ biết, bớt rắc rối, kiểm tra then cửa đúng là không suy chuyển gì, nhìn cửa sổ còn nguyên, ngói trên nóc nhà không hề bị lật lên, thực sự là kỳ, lão giả đó rời đi bằng cách nào nhỉ?
Nghĩ không ra, Tả Thiếu Dương cũng lời chẳng muốn nghĩ, bắt đầu công việc dọn dẹp vệ sinh như thường lệ, hôm nay không đi lấy nước, vì không có lòng dạ nào, Chúc Dược Quỹ nói hôm nay đợi tin của ông ta, bệnh tình có chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375756/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.