- Vậy chỗ vải này làm sao đây, chẳng lẽ đi đổi lấy tiền trả Tam Nương.
Hồi Hương nói xong lại thấy tiếc, cả đời không mơ thấy có ngày được sờ tận tay vào tơ như thế này, ra hàng nhìn thấy không dám sờ vào sợ làm hỏng đền không nổi, bán đi thì tiếc quá:
- Cha, con thấy nếu bán đi cũng chẳng đủ tiền chả Tam Nương đâu, hay là làm cho cha một cái áo, cha lớn tuổi rồi, số còn lại hẵng đem bán.
Tả Quý nhận lấy cốc trà nóng, ông nghiện trà rất nặng:
- Đều không bán, làm cho Đại Đậu và Đậu Hoa với Trung Nhi cái áo mới.
Hồi Hương vội kéo hai đứa con:
- Hai cái đứa khờ này, còn không mau khấu đầu chúc Tết ngoại công, không nghe thấy ngoại công cho áo mới à?
Hai đứa bé quỳ ngay xuống, dập đầu ba cái rất quy củ:
- Bọn cháu chúc Tết ngoại công, chúc ngoại công sống lâu trăm tuổi.
- Ừ, ngoan ngoan lắm, đứng lên.
Tả Quý đưa tay ra với Lương thị:
- Phong bao đâu.
Lương thị lấy hai cái phong bao đỏ đưa cho Tả Quý. Tả Quý xoa đầu đưa mỗi đứa một cái:
- Hay ăn chóng lớn, không bệnh không tật.
- Đa tạ ngoại công.
Hai đứa bé hớn ha hớn hở, mở ra xem, mỗi đứa có sáu đồng, reo hò chạy đi khoe.
Tả Thiếu Dương bế Đậu Hoa, bẹo cái má lành lạnh của nó:
- Cha, vải lụa làm cho cha với mẹ mỗi người một cái áo đi, cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375711/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.