Trước khi ăn cơm Tả Thiếu Dương lấy con sóc ở trong lòng ra, con sóc đói kêu chít chít loạn cả lên, nữ nhân luôn thích con vật bé nhỏ đáng yêu, Hồi Hương thích thú hỏi: - Đệ đệ, bắt sóc non làm gì, kiếm con thỏ hoang có phải vui không?
- Người ta tặng đệ, nuôi chơi.
Hồi Hương cười trêu: - Đệ bị ngốc à, nhà mình còn chẳng đủ ăn lại nuôi chơi.
- Nó thì ăn được bao nhiêu chứ, hơn nữa lại không ăn lương thực, chỉ ăn mấy thứ quả như thông, dẻ gì đó. Tả Thiếu Dương lấy quả thông hái trên đường ra, dùng chạy đập vỏ, lấy nhân đút cho con sóc.
Con sóc mới sinh chưa lâu, mắt nửa nhắm nửa mở, mũi ngửi thấy mùi thức ăn liền lóng ngóng lấy chân trước ôm nhân quả, nhưng không biết cách đưa vào miệng, lúng ta lúng túng trông vô cùng tức cười.
- Ăn đi nhóc. Tả Thiếu Dương đưa nhân quả tới bên miệng nó, nhưng nó vẫn không chịu ăn: - Mày làm sao thế, ăn đi chứ, măm măm nào, hay mày không thích ăn quả thông?
- Đồ ngốc, vậy mà đòi nuôi nó. Hồi Hương ngồi nhìn đệ đệ vất vả làm “gà trống nuôi con” một hồi mới chịu lên tiếng: - Mắt nó còn chưa mở chứng tỏ vẫn phải bú sữa, chưa ăn được mấy thứ quả này đâu.
- Bú sữa? Tả Thiếu Dương hiểu ra: - Nhưng mà sóc mẹ bị chồn cắn chết rồi, lấy đâu sữa cho nó bú bây giờ.
- Thì kiếm sữa khác, ví như sữa chó mèo gì đó ấy.
Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375640/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.