Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cười cười nói nói đi theo đường quan đạo vào cổng thành phía Đông. Từ Tử Lăng tất nhiên không mang vũ khí, Khấu Trọng ẩn Tỉnh Trung Nguyệt và Thích Nhật cung vào trong chiếc áo khoác da dê từng chịu đầy kiếp nạn mà Sở Sở may cho gã, nhìn bên ngoài vẫn là hai tay không, chẳng chút ý đồ sát phạt.
Khấu Trọng cười nói:
-Điều động lòng người nhất trong sinh mệnh là không ai dự đoán được một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì, có biến hóa gì? Như tình huống hiện tại của chúng ta, sau khi vào thành Giải Huy sẽ đối phó với chúng ta ra sao, hay thậm chí cự tuyệt chúng ta vào thành, cứ thử tưởng tượng đã thấy thú vị rồi.
Từ Tử Lăng than:
-Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, có quá tự tin không đó? Trong tình thế hiện nay, chúng ta vào thành như vậy là bắt Giải Huy bằng mọi cách giết chết chúng ta, không thì lão còn đâu uy tín?
Khấu Trọng không đồng ý:
-Giải Huy chung quy cũng là kẻ lăn lộn giang hồ. Tục ngữ có câu hai nước đánh nhau không chém sứ giả. Chí ít Giải Huy sẽ gặp mặt chúng ta, nghe xem chúng ta có gì để nói.
Tiếp đến gã cười khổ:
-Nếu không nghĩ tới chữ tình với Ngọc Trí, ta sẽ không vào thành mạo hiểm đâu. Do đó có một chút cơ hội ta cũng phải tranh thủ, hi vọng chỉ cần động khẩu không cần động thủ.
Từ Tử Lăng trầm giọng nói:
-Ta cũng vì lý do tương tự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283580/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.