Bạt Phong Hàn hỏi:
- Tử Lăng đang nghĩ gì thế?
Từ Tử Lăng đang ngưng thần nhìn con sông chảy qua vùng bình nguyên bên dưới núi. Trong ánh chiều tàn, hai đội thủy sư của quân Hạ đang rời bến Vũ Trắc để tiến ra Đại Hà. Nghe thấy hắn hỏi, gã đáp:
- Ta đang nghĩ về Âm Hiển Hạc, sợ hắn gặp họa bất trắc.
Bạt Phong Hàn cười khẽ:
- Đó có thể là chuyện hiện giờ ngươi đang nghĩ trong đầu. Nhưng trước đó hai mắt ngươi tràn đầy thần sắc ôn nhu nhớ nhung tha thiết. Việc mà ngươi nghĩ tới lúc ấy chắc không phải là cảnh chém giết dã man tàn bạo đấy chứ?
Từ Tử Lăng đỏ mặt nói:
- Ta nhớ lại cảnh cùng với Thạch Thanh Tuyền trong U Lâm tiểu cốc. Từ nàng ấy ta lại liên tưởng tới Đại Minh tôn giáo, rồi từ Đại Minh tôn giáo mới nghĩ đến Âm Hiểm Hạc. Nếu như hắn có gì bất trắc thì Đại Minh tôn giáo chắc chắn có liên quan.
Bạt Phong Hàn an ủi:
- Hồi ức luôn là như thế, việc này lại kéo theo việc khác, vì thế rất ít khi ta suy tư và nghĩ về quá khứ, bởi đó là đại kỵ của võ đạo. Người theo đuổi nghiệp này không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai, mà chỉ có thời khắc ngay trước mắt. Không những là chỉ có giờ khắc đó, lại còn phải nắm bắt và hiểu rõ về nó. Nếu không thì cuộc đời sẽ hư vô như một giấc mộng, hồ đồ mà sống qua ngày. Giống như ta lúc này, ngoài việc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283535/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.