Tà Đế Xá Lợi vốn do Tà Đế đời thứ nhất là Tạ Bạc, trong khi tìm kiếm một bộ sách cổ về y học là Bạch Thư, vô tình đi vào trong một ngôi mộ cổ đời Xuân Thu Chiến Quốc và phát hiện ra, vốn là một vật được bồi táng ở đó.
Mộ cổ này nằm ở địa phận nước Tề thời cổ đại, quy mô mộ to lớn tráng lệ, các vật bồi táng cực kỳ xa hoa. Chỉ nói riêng phần chiến mã bị chôn sống đã đến bảy trăm con đủ biết chủ nhân huyệt mộ sinh tiền không phải Vương hầu thì cũng cỡ tương đương, quyền thế địa vị hẳn vô cùng cao quý.
Tạ Bạc nhân vì không chấp nhận địa vị độc tôn của Nho học trong xã hội chính thống lúc bấy giờ, thành ra căm ghét thế tục, hành vi vô cùng quái dị. Bản thân lão không phải là một tà nhân không việc ác gì không làm, chỉ là gửi thân mình vào y đạo, hy vọng qua y đạo có thể phá giải u mê về kinh điển thần bí nhất của Ma Môn là “Đạo Tâm Chủng Ma Đại pháp”.
Khi Tạ Bạc tìm thấy Tà Đế Xá Lợi, Xá Lợi được đặt dưới ngọc chẩm của chủ nhân ngôi mộ, bọc trong mảnh vải thấm đầy máu đã khô nhưng lại trong suốt sáng rỡ. Vì đặc tính có thể nhìn thấu vào bên trong của nó nên có thể xếp vào loại Hoàng Tinh. Thật ra, nó khác biệt rất lớn so với Hoàng tinh bình thường.
Điểm làm Tạ Bạc hứng thú nhất chính là tinh cầu này tựa hồ ngầm chứa một loại lực lượng kỳ dị. Sau thời gian dài nghiên cứu thử nghiệm, Tạ Bạc có một phát hiện kinh người là tinh cầu có một đặc tính kỳ lạ, có thể hấp thu và lưu trữ chân nguyên và tinh khí của con người.
Phát hiện đó quả là có ý nghĩa không nhỏ.
Trong Ma Môn đã sớm lưu truyền các loại tà công dị pháp chuyên dùng để hút công lực của người khác. Nhưng bất luận người thi triển thuật này cao minh đến thế nào thì việc hấp thụ chân khí của người khác chỉ mang tính chất phụ trợ hoặc tạm thời gia tăng công lực cho mình mà thôi. Không một ai có thể lấy mấy chục năm công lực của người khác, để liên tục mở rộng cũng như tăng cường công lực của mình mãi mãi. Nguyên nhân chỉ vì bản chất các loại chân khí hoàn toàn khác nhau, hấp thụ vào chỉ có hại mà không có lợi ích gì. Nếu cứ khiên cưỡng mà làm thì sẽ dẫn tới họa tẩu hoả nhập ma. Cách cao minh nhất cũng không vượt qua được thuật thái bổ nam nữ, chuyên hấp thụ nguyên âm, nguyên dương của đối phương, tuy chỉ mang tính chất phụ trợ, nhưng lại không gây nguy hiểm. Ngoài ra không còn cách nào khác hay hơn.
Nhưng với nguyên tinh thì lại là một chuyện khác hẳn.
Đạo gia có tam nguyên. Trên trời thì nó đại biểu cho Nhật, Nguyệt và Tinh. Dưới đất là Thuỷ, Hoả, Thổ. Ở người là Tinh, Khí, Thần. Quá trình tu luyện của đạo gia chẳng qua là luyện tinh hoá khí, luyện khí hoá thần, luyện thần hoàn hư. Trong tam nguyên là nguyên tinh, nguyên khí và nguyên thần đó thì nguyên tinh là căn bản, nhất thiết phải có. Còn nguyên khí và nguyên thần thì do quá trình tu luyện nguyên tinh mà có được. Nguyên khí và nguyên thần do mỗi người có kỳ ngộ và phương pháp tu luyện khác nhau nên khác nhau. Nhưng nguyên tinh mọi người thì giống hệt nhau không khác chút nào.
Phát hiện này làm Tạ Bạc vui mừng như điên. Sau nhiều năm toàn tâm nghiên cứu, cuối cùng lão tìm ra một phương pháp xuất nguyên tinh nhập vào trong tinh cầu. Lúc đó cũng gần tới ngày lão quy thiên, liền nhân trước lúc lâm chung, truyền hết nguyên tinh vào trong tinh cầu, rồi cầu chúc cho đời sau sẽ tìm ra cách lấy được nguyên tinh lưu giữ trong tinh cầu này.
Từ đó mà tinh cầu được mệnh danh là “Thánh Đế Xá Lợi”.
Lời chúc đó của Tạ Bạc trở thành một vấn đề đau đầu nhất của lãnh đạo lưỡng phái lục đạo của Ma Môn. Người bác học đa tài, kiến thức siêu việt, đại trí đại tuệ như Tạ Bạc thật là trăm năm khó kiếm. Lịch đại tà đế kế thừa sau này dù cho có nghiên cứu kiệt lực, tìm thiên phương bách kế nhưng chỉ như ngồi trên bảo sơn mà không hề thụ hưởng được tý gì. Vì mọi người dùng đủ phương pháp khai mở nên dần dần xá lợi ngày càng hấp thụ đủ các thức dạng nguyên khí hữu hại hoặc vô hại do các đời tông chủ truyền vào, làm vấn đề càng thêm phức tạp, khó mà giải quyết.
Các đời Tà Đế chỉ cần không phải là chết bất ngờ, trước khi lâm chung đều theo di huấn truyền hết nguyên tinh vào trong Xá Lợi. Điều này trở thành phương thức từ giã nhân thế mà các đời Tông chủ Tà đạo chọn lựa.
Vì có nhiều sự biến chuyển như vậy, việc nghiên cứu làm sao có thể hấp thụ nguyên tinh từ trong Xá Lợi ngày càng trở thành một việc nguy hiểm vô cùng, sơ ý một chút là dẫn tới tẩu hoả nhập ma. Có lúc có người lấy được nguyên khí hữu ích trong Xá Lợi, công lực theo đó quả thật tăng tiến gấp bội. Đó là sự thật lịch sử truyền lại không ai bàn cãi cả. Còn chuyện nghiên cứu phương pháp để làm sao hấp thu được nguyên tinh của Xá Lợi thì vẫn không tiến triển. Cho tới khi xuất hiện Hướng Vũ Điền, với tài năng thao túng cả trời đất, khi tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp, bỗng nhiên ngộ ra cách hấp thụ nguyên tinh của Xá Lợi. Lời chúc của Tạ Bạc tưởng như đã thành sự thật.
Nhưng lúc đó Hướng Vũ Điền vì tu luyện Chủng Ma đại pháp gặp sự cố, lại thấy bọn bốn đồ đệ Vu Ô Quyển không có ai thành tài, trước lúc lâm chung liền đem Xá Lợi giao cho Lỗ Diệu Tử, nhờ ông ta tìm trong các phái hệ của Ma Môn người có khả năng thì truyền cho Xá Lợi, tiện đó thống nhất ma đạo, kết thúc cục diện tứ phân ngũ liệt nội chiến liên miên suốt mấy trăm năm nay trong ma môn.
Cuối cùng, Lỗ Diệu Tử nhận thấy Ma Môn tạm thời không có ai đủ tư cách tiếp thụ xá lợi, bèn mang giấu Xá Lợi vào trong Dương Công Bảo Khố.
Sau khi biết chuyện Tà Đế Xá Lợi là có thật, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng chưa bao giờ nổi lòng ham muốn đối với Tà Đế Xá Lợi. Nếu không vì Triệu Đức Ngôn dựa vào kiến thức về Tà Đế Xá Lợi thu được từ chỗ Vu Ô Quyển, tìm cách hãm hại hai người bọn họ thì bọn họ căn bản sẽ không tiếp xúc trực tiếp với Xá Lợi.
Tạp khí trong Xá Lợi lúc nào cũng ở trạng thái khai mở, còn nguyên tinh thì ở trạng thái bị phong bế bên trong. Phương pháp giao lưu với các luồng tạp khí khổng lồ trong Xá Lợi, chính là thông qua chân khí. Vấn đề nan giải là việc hấp thu tạp khí trong Xá Lợi vô cùng khó khăn, vô pháp khống chế phân lượng hấp thu và không có cách nào chọn lọc bỏ ra được những loại tử khí và tà khí không có lợi.
Nếu Khấu Trọng dùng tay mang Xá Lợi từ trong dung dịch thuỷ ngân ra thì chắc sẽ không phát sinh vấn đề gì. Khả năng là do Khấu Trọng dùng Tỉnh Trung Nguyệt đụng vào khiến đao phong kích khởi xá lợi vì Khấu Trọng đã ngưng tụ chân khí tràn đầy trong thân đao, định dùng nội khí hút dính Xá Lợi vào thân đao. Không ngờ Tỉnh Trung Nguyệt liền biến thành một cây cầu nối liền Khấu Trọng và Xá Lợi không còn trở ngại. Khấu Trọng làm sao không lập tức cứng đờ người ra. Một lượng cực lớn tà khí và tử khí, như nước kênh Vĩnh An, qua Tỉnh Trung Nguyệt làm cầu nối, ào ạt xô đến Khấu Trọng thế bất khả đương.
Trong giây phút đó, trong đầu Khấu Trọng huyễn tượng ầm ầm hiện lên, như ngàn vạn oan hồn kéo đến đòi mạng. Khấu Trọng chỉ còn cách tận hết sức lực nhằm ép cho dị khí đang trào ra từ Xá Lợi quay ngược trở về bên trong. Vì thế, gã mới đứng đờ ra như bị trúng tà. May là lúc đó Từ Tử Lăng thấy tình thế bất diệu, lập tức quyết định huỷ Xá Lợi, toàn lực đánh vào. Gã đâu biết Xá Lợi do hàm chứa nguyên tinh, nên căn bản không thể bị huỷ bởi con người. Triệu Đức Ngôn chính vì biết rõ điều này nên không hề cố kỵ, phóng tay tấn công. Hắn đã lợi dụng đặc điểm của Xá Lợi để thao túng lấy được thế chủ động, chiếm hết thượng phong, thi triển sát thủ.
Từ Tử Lăng kích huỷ Xá Lợi không thành, chân khí theo đó ào ạt tiến vào bên trong Xá Lợi làm xuất hiện tình trạng chưa từng có từ khi Tạ Bạc truyền nguyên tinh vào trong xá lợi. Đó là gã và Khấu Trọng tạo nên một kênh giao lưu lấy xá lợi làm cầu dẫn.
Về phía Khấu Trọng, gã cảm thấy dị khí từ Xá Lợi trào ra đang công kích đột nhiên chuyển hướng trở lại. Khấu Trọng không những không thể thu hồi chân khí về mà chân khí của gã toàn bộ lại cuồn cuộn tống vào trong Xá Lợi.
Một sự việc kỳ dị bên trong Xá Lợi mà cả Tạ Bạc và Hướng Vũ Điền đều chưa từng nghĩ đến đã xảy ra. Hai người Khấu Trọng do vì công lực tương đương, cùng một nguồn gốc nhưng tính chất khác nhau. Hai cỗ chân khí của hai người ở bên trong Xá Lợi hội tụ thành dòng, hình thành một luồng xoáy âm dương chính phản qua lại, tức thì ép nguyên tinh tiềm tàng trong Xá Lợi, ầm ầm tràn ra như vỡ đê, xâm nhập vào thân thể hai người.
Đổi lại là người khác, dù cao minh như Triệu Đức Ngôn và Chúc Ngọc Nghiên chỉ sợ cũng không thể chịu được sự xung kích cuồng mãnh này. May là hai người đã được Hoà Thị Bích cải tạo lại kinh mạch, gắng gượng có thể dung nạp đợt xung kích này. Nếu không đã dẫn tới thảm trạng kinh mạch lập tức vỡ nát mà chết.
Bất quá dù có như vậy, vì bọn họ dẫn phát quá nửa nguyên tinh tàng trữ trong xá lợi vào trong cơ thể, cùng theo đó là lượng tạp khí cực lớn của các đời Tà đạo Tông chủ dồn vào. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cuối cùng cũng không thể chịu nổi, bị chấn đến ngã lăn ra đất, kinh mạch chân khí trong người tán loạn, bước vào ranh giới tẩu hoả nhập ma.
Đang lúc lâm nguy thì có Hương Ngọc Sơn phát sinh ác niệm. Từ Tử Lăng nhân cơ hội đó đã "tặng" hết cho hắn tạp khí mà chân khí bản thân gã đang bài xích cường liệt. Còn nguyên tinh kia với tính chất khác hẳn các tạp khí đó lập tức kết hợp với nguyên tinh của bản thân gã, làm cho công lực tức khắc được phục hồi.
Khi gã đứng lên, tuy không lập tức cảm thấy công lực đại tăng, nhưng thấy bản thân như vừa được thoát thai hoán cốt, hoàn toàn biến đổi so với trước đây. Từ Tử Lăng không biết đạo lý nguyên tinh hòa nhập vào nội thể nên không biết nguyên do tại đâu, nhất thời đứng ngẩn tại đương trường.
Khấu Trọng lúc này vẫn chìm ngập như trong nhiệt hỏa, tình cảnh nguy khốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể tẩu hoả nhập ma. May là Từ Tử Lăng đã có kinh nghiệm quý báu hấp thu Hoà Thị Bích và Tà Đế Xá Lợi tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, lập tức phách một chưởng vào bối tâm gã. Khấu Trọng liền nắm lấy cơ hội này tống hết tạp khí sang cho Từ Tử Lăng.
Khi Từ Tử Lăng đem chân khí tà dị Khấu Trọng truyền cho theo chưởng phong xuất ra ngoài, mọi việc đã thành định cục. Trong tình cảnh không ai hiểu rõ, hai người đã hấp thụ một lượng khổng lồ nguyên tinh trong Tà Đế Xá Lợi mà người trong ma môn ai cũng mơ ước, lợi ích như đã lấy được đến bảy phần binh khí, hoàng kim của Dương Công Bảo Khố.
Lúc này, Vân Soái đang khổ chiến trong vòng vây của các cao thủ Đột Quyết dẫn đầu là Khang Sao Lợi. Hai người bèn tạm không tìm kiếm Hương Ngọc Sơn mà lập tức cứu viện Vân Soái.
Bọn họ thế như chẻ tre, đánh cho đám cao thủ Đột Quyết tơi tả, phá ra một lỗ hổng trong trận thế, thầm biết không nên nán lại bèn cùng hợp với Vân Soái đánh tung ra phía bức tường phía bắc. Khi bọn họ nhảy lên đầu tường thì đúng là lúc Triệu Đức Ngôn lăng không truy kích Chúc Ngọc Nghiên. Cũng là lúc Chúc Ngọc Nghiên ném túi da dê có chứa Xá Lợi cho Loan Loan.
Túi da dê bay lên sang bên trái tới gần mười trượng rồi rơi xuống phía xa.
Tuyết lớn không ngừng rơi, ngày càng dày đặc. Vì quân Đại Đường phong toả đường phố thám sát kênh Vĩnh An nên người dân trong thành trừ khi cần thiết chứ không thì đều ở trong nhà. Đường lớn đường nhỏ vắng như quỷ vực, thỉnh thoảng chỉ có tiếng ngựa hý, tiếng người nói từ phía kênh Vĩnh An truyền lại.
Chúc Ngọc Nghiên hạ mình xuống giữa đường, toàn thân y phục căng phồng. Hoa tuyết rơi xuống, đến phạm vi nửa trượng xung quanh người thị đều bị tán loạn bắn ra, tình cảnh quỷ dị đến cực điểm.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Vân Soái thấy ma công của Chúc Ngọc Nghiên lợi hại như thế đều rùng mình phát lãnh.
Vân Soái thấp giọng nói:
- Áp trận cho ta.
Nói rồi khẽ rùn chân, mũi chân điểm mạnh, thân hình như một mũi tên đằng không phóng thẳng tới chỗ túi da dê đang bay trên không cách ngoài mười trượng.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng phản thủ đánh lùi bọn Khang Sao Lợi và hai cao thủ Đột Quyết đang cố lao lên tường rơi xuống, nhìn nhau một cái rồi đồng thời phóng mình ra đường, nhắm hướng túi da dê rơi xuống phóng tới.
Trên đường lớn nguy cơ bốn phía, không ai biết lúc nào sẽ có người tới lấy mạng mình.
Bỗng một bóng trắng loé lên, Loan Loan với đôi chân trần như một bóng u linh từ một ngôi nhà vắng lăng không phóng ra nghênh tiếp túi da dê. Lúc này, túi da dê còn cách Loan Loan chừng ba trượng đang nhằm hướng nàng lao đến, khẳng định khi Vân Soái đuổi đến nơi thì nàng đã an nhiên lấy được trước rồi.
Mấy đạo nhân ảnh từ trong bóng tối xẹt ra, chính là tứ đại nguyên lão Âm Quý phái Biên Bất Phụ, Tích Thủ Huyền, Văn Thái Đình và Hà trưởng lão. Bọn họ xuất hiện nhằm chặn đứng ba người bọn Vân Soái, ở bên dưới áp trận cho Loan Loan đang lăng không lấy vật kia.
- Ầm!
Chúc Ngọc Nghiên ngạnh tiếp chiêu “Thanh Long Tật Chủ” lăng lệ vô tỷ của Triệu Đức Ngôn, bị chấn lùi về phía sau. Sau khi hóa giải kình lực phản chấn của đối phương, hai người lại xoắn vào nhau quyết đấu. Nhất thời hỏa quang bạo phát chói mắt, tiếng kình khí giao kích liên miên bất tuyệt. Hoa tuyết bắn tung tóe. Hai đạo nhân ảnh xoắn xít triển khai trường kịch chiến vô cùng kịch liệt. Hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh tông sư trong Ma Môn, kỳ chiêu sở học xuất ra liên miên, quyết tử chiến đấu.
Phía bên này, khi túi da dê tưởng chừng sắp rơi vào tay Loan Loan thì đột nhiên kiếm quang lóe sáng rạch nát không gian, Sư Phi Huyên như một tiên tử lăng không ngự kiếm phi đến, hoá thành một đạo bạch quang, kích thẳng tới Loan Loan đang lơ lửng giữa không trung. Nếu Loan Loan vẫn nhất quyết đón lấy túi da dê, khẳng định nàng sẽ phải ngậm hờn dưới chiêu kiếm của đại cường địch này.
Loan Loan liền dừng người lại, yêu kiều hô lớn:
- Sư bá, giúp ta.
Thiên Ma Đới từ trong tay áo nàng phóng ra, nhằm Sư Phi Huyên phất tới.
Tích Thủ Huyền lập tức đằng thân phóng lên, vung trảo nhằm túi da dê chộp tới, phối hợp kín kẽ tới mức địch nhân không có kẽ hở để công phá.
Lúc này Khang Sao Lợi và các cao thủ Đột Quyết mới vượt tường phóng ra. Khang Sao Lợi nhìn lướt qua chiến trường, xem rõ xong tình thế liền quát lớn:
- Mọi người theo ta!
Nói rồi hắn toàn lực chạy về phía túi da dê.
Trên con đường lớn hiện giờ, một phía đang diễn ra trận chiến hung hiểm giữa Chúc Ngọc Nghiên và Triệu Đức Ngôn, một phía là trường tranh chấp túi da dê. Tình thế ngươi tranh ta đoạt vô cùng phức tạp. Nhưng Âm Quý phái rõ ràng đang chiếm hết thượng phong.
Sư Phi Huyên đã tới đây lúc Chúc Ngọc Nghiên đoạt túi da dê từ Vân Soái. Nàng vốn định tối nay sẽ không đến Ngoại Tân quán vì nguyên nhân đúng như Từ Tử Lăng đã dự đoán, nàng cho rằng Từ Tử Lăng lừa dối nàng. Sau lại được Thiên Sách Phủ thông báo, biết được hai người Từ Tử Lăng bị phục kích đang chạy trốn trong kênh Vĩnh An. Nàng chung quy không nhịn được mối quan tâm đối với Từ Tử Lăng, bèn ngấm ngầm giám thị hành động đại quy mô truy tìm vây bắt ở kênh Vĩnh An của Kiến Thành, Nguyên Cát.
Khi nàng phán đoán hai người đã sớm rời khỏi kênh Vĩnh An, liền lập tức đến Ngoại Tân quán, kịp thấy Chúc Ngọc Nghiên đang ném túi da dê cho Loan Loan còn Triệu Đức Ngôn thì đang nói chuyện với Chúc Ngọc Nghiên. Trong lòng nàng bán tín bán nghi, không dám khẳng định trong túi da dê là Xá Lợi chân chính. Bất quá thấy người Ma Môn ai nấy đều liều mạng lăn xả vào, đại khai sát giới ngươi tranh ta đoạt, nàng nghĩ thà tin là có còn hơn không, bèn toàn lực xuất thủ ngăn chặn Loan Loan.
- Bùng!
Thiên Ma Đới phất trúng kiếm phong, Sư Phi Huyên tá lực thay đổi phương hướng, thân nương theo kiếm nhằm hướng túi da dê phóng đến, tư thế tiêu sái đẹp đẽ đến cực điểm, làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Loan Loan do lúc lâm nguy phải biến chiêu ứng phó nên chỉ có thể phát huy tối đa bảy thành công lực. Thiên Ma Đới đụng phải một kiếm toàn lực của Sư Phi Huyên tức thì yếu thế thấy rõ. Kình khí giao kích làm dậy lên một làn gió mãnh liệt, thân hình Loan Loan bị đẩy dạt sang ngang rồi rơi xuống.
Lúc này Tích Thủ Huyền đang ở ngay bên dưới túi da dê, chỉ cần lên cao được một trượng là có thể nắm được vào trong tay. Công lực hắn vô cùng thâm hậu, bèn vận kình vào ngũ chỉ. Túi da dê đang bay bỗng chậm lại rồi rơi xuống phía hắn như nam châm hút sắt. Nếu như Sư Phi Huyên muốn tranh đọat Tà Đế Xá Lợi, khẳng định đã chậm mất một bước. Nhưng mục đích chính của Sư Phi Huyên là muốn phá hủy Xá Lợi, đương nhiên sự việc sẽ khác.
Sư Phi Huyên cưỡi gió phóng đến, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện Tích Thủ Huyền đang dùng thủ pháp ‘cách không thủ vật’ hút túi da dê về tay lão. Sắc Không Kiếm thoát khỏi tay nàng phá không phóng ra như thiểm điện, hoa tuyết bay tung tóe, phát sau tới trước, kích trúng túi da dê ngay trước tay Tích Thủ Huyền.
- Oanh!
Một tiếng trầm đục. Kiếm và túi giao kích, phát xuất kịch chấn mạnh mẽ ngoài ý liệu của mọi người. Túi da dê bị phá tan nát thành bột bay tung tóe, sắc vàng bỗng loé ra chiếu xuống, hoa tuyết trong khuôn viên ba trượng bị kình khí đánh dạt hết ra bốn phía.
Gặp nạn đầu tiên chính là Tích Thủ Huyền, bị kình khí chấn động rơi xuống.
Khi Sắc Không kiếm bay vòng trở lại, Tà Đế Xá Lợi biến thành một đạo ánh sáng vàng, bắn thẳng về phía Vân Soái đang phi đến. Kỳ quái là ánh sáng vàng phát ra từ Xá Lợi dần dần mờ nhạt, tựa như sinh vật có linh tính.
Sư Phi Huyên cuối cùng cũng biến sắc, biết mình đã nghi lầm cho Từ Tử Lăng. Nàng thuận tay tiếp lấy Sắc Không kiếm rồi hạ thân xuống đất. Lúc này nàng mới biết Tà Đế Xá Lợi không thể bị con người phá hủy.
Vui mừng nhất chính là Vân Soái, đột nhiên vận tốt đến nhà, liền giữ nguyên thế đến ngênh đón Xá Lợi, thầm hạ quyết tâm chỉ cần Xá Lợi vào tay là lập tức bỏ hết tất cả, toàn lực chạy về Tây Đột Quyết.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đang đuổi đến cách ngoài ba trượng, đồng thời thất sắc hét lớn:
- Không được chạm tay vào!
Vân Soái là người tài trí cao minh, biết rõ hai người bọn họ không lừa lão. Nhớ tới những tao ngộ của hai người lúc tiếp xúc Xá Lợi vừa xong, lão nhanh trí cởi áo choàng quét ra nhằm cuộn lấy Xá Lợi.
Biến hoá liên tiếp phát sinh bên phía tranh đoạt Xá Lợi thì phía hai cao thủ Ma Môn đang quyết chiến cũng phát sinh thay đổi.
Triệu Đức Ngôn vốn đã tức giận từ lâu, muốn tiết hận lên người Chúc Ngọc Nghiên. Thêm nữa lâu nay hắn phẫn hận vì bị bài danh dưới Chúc Ngọc Nghiên và Thạch Chi Hiên. Vì vậy mấy chục năm nay hắn ở Đông Đột Quyết tiềm tu ma công hy vọng giành được ngôi vị thủ tịch trong Tà đạo Bát đại cao thủ. Qua trận chiến với Chúc Ngọc Nghiên này biết mình vẫn hơi kém hơn Chúc Ngọc Nghiên một chút. Lúc này thấy bên tranh đoạt túi da dê có biến hóa tức thì vô tâm luyến chiến. Hắn giả vờ vẫn giữ thế công, sau đó nhẩy khỏi vòng chiến tới chỗ Xá Lợi rơi xuống.
Chúc Ngọc Nghiên thấy có thể tiếp tục đánh với Triệu Đức Ngôn, bất quá thị không nghĩ sẽ thu thập được hắn. Khả năng lớn nhất là lưỡng bại câu thương. Thị lại sợ Tà Đế Xá Lợi lọt vào tay Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, liền theo sát sau lưng Triệu Đức Ngôn phóng tới.
Nhân mã các phương, thiên phương vạn kế tựu trung đều có mục tiêu đoạt Tà Đế Xá Lợi đang bay trong bầu trời đầy tuyết kia.
Trên ba trượng cao, Vân Soái và Xá Lợi không ngừng tiến lại gần nhau. Mắt thấy Vân Soái tưởng chừng có thể cuốn lấy Xá Lợi vào trong áo bào thì bỗng một đạo nhân ảnh từ một trang viên bên cạnh phóng ra, tốc độ nhanh đến nỗi không ai trông rõ, còn nhanh hơn cả tốc độ khinh công của Vân Soái. Vào lúc áo bào của Vân Soái chuẩn bị cuốn lấy Xá Lợi, người đó vung trảo chụp lấy Xá Lợi rồi đảo người bay ngang qua đường, đáp xuống tường bao tòa trạch viện đối diện, ngửa mặt cười lớn, giơ Xá Lợi lên mắt ngắm nhìn, song mục xạ xuất thần sắc cuồng nhiệt.
Hiển nhiên là Tà Vương Thạch Chi Hiên.
Vân Soái thất hồn lạc phách hạ người xuống đất, phát hiện toàn trường đều đang ngây ngốc đứng nhìn.
Với Huyền Ma Thân Pháp và Bất Tử Ấn Pháp, dù toàn thể mọi người đồng tâm hiệp lực, chỉ sợ cũng vô phương lưu lão lại được. Hà huống các lộ đều đối địch lẫn nhau, không ai tin tưởng ai.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dừng lại sau lưng Thạch Chi Hiên, ngạc nhiên nhìn lão, trong lòng đều lấy cực kỳ khó hiểu tại sao lão dùng tay tiếp xúc trực tiếp với Xá Lợi mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Thạch Chi Hiên đứng sừng sững như quân lâm thiên hạ, ánh mắt tà quái từ từ quét qua toàn thể chúng nhân. Tả thủ giơ lên, một đạo hỏa quang bắn thẳng lên trời, bạo xuất một đóa yên hoa đỏ rực, ngạo nghễ nói:
- Một năm sau, Thạch Chi Hiên ta sẽ tái xuất giang hồ, thống nhất ma đạo. Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Chúc Ngọc Nghiên và Triệu Đức Ngôn đồng thời phẫn nộ quát lớn, nhằm Thạch Chi Hiên phóng tới. Mọi người trong trường bao gồm cả Vân Soái như bừng tỉnh, ào ào xông về phía Thạch Chi Hiên đang đứng.
Thạch Chi Hiên lạng người một cái, biến mất sau tường.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy mất mát, nhưng họ đâu biết đến hơn bảy thành tinh hoa của Xá Lợi sớm đã truyền vào trong người bọn họ.
Thanh âm Sư Phi Huyên từ sau lưng hai người vang lên, vẻ lạnh nhạt:
- Đây không phải là kết quả mà hai người hy vọng sao?
Hai người không đáp lại được, quay đầu nhìn thì tiên ảnh Sư Phi Huyên đã mờ nhạt dần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]