Khấu Trọng ghé sát tai Từ Tử Lăng thấp giọng nói:
– Bà nương này còn đẹp hơn cả các cô nương ở Xuân Phong Lầu nữa.
Từ Tử Lăng ngây ngất nhìn khuôn mặt trang nghiêm mà đẹp tựa tiên nữ của bạch y nữ, gật đầu đồng ý thì bạch y nữ tử đang ngồi đả tọa chợt trợn trừng hai mắt, tức giận nhìn hai gã một cái.
Cả hai kinh hãi, vội thu mình vào một góc.
Thân hình thon thả của bạch y nữ run rẩy, sau lại nhắm nghiền hai mắt, một hồi lâu sau mới mở mắt ra, lừ mắt nhìn hai gã một cái rồi thở hắt ra một hơi hỏi:
– Đây là nơi nào?
Hai gã cùng lúc ngó nghiêng sang hai bờ, sau đó cùng lúc lắc đầu.
Bạch y nữ ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy vầng thái dương đã hạ sơn, cảnh vật hai bên bờ sông đắm chìm trong những tia nắng cuối ngày, biết mình đã đả tọa hơn hai canh giờ, trầm ngâm giây lát rồi nhẹ giọng nói:
– Tại sao Vũ Văn Hóa Cập lại truy đuổi các ngươi?
Khấu Trọng trao đổi ánh mắt với Từ Tử Lăng rồi lắc đầu trả lời:
– Không biết!
Bạch y nữ mắt lộ hàn quang, nghiêm khắc nhìn hai gã một hồi lâu, đột nhiên cười khúc khích nói:
– Hai tên tiểu tử các ngươi lập tức nhảy xuống sông cho ta!
Hai gã sớm đã đói đến mềm nhũn người, nghe nàng nói vậy thì cả kinh thất sắc, không biết làm sao mới phải.
Bạch y nữ lại thở dài một tiếng, nhạt nhẽo nói:
– Ta phải nghỉ ngơi ba canh giờ, hai tên tiểu tử các ngươi lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/101031/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.