"Vị tướng công này..." Bỗng dưng thanh âm kia lại vang lên.
Tang Thần nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai khác, mới nhìn về phía thanh âm phát ra. Vẫn là nàng kia, nàng dùng tay áo rộng che lại dung mạo, thanh âm kiều kiều hỏi: "Được tướng công giúp đỡ, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của tướng công."
"Tại hạ Tang Thần, tự Tùy Viễn, là tục gia đệ tử của chùa Từ Ân, cũng không phải là tướng công gì." Tang Thần hành lễ, trả lời xong mới nhớ ra, hắn từng giúp nàng sao?
Nữ tử quay người đi, lộ nửa khuôn mặt, nụ cười hướng về hắn nhẹ nhàng như hoa sen, rồi chạy đi như gió.
Tiếng trống đóng cửa thành đã gõ vang.
Tang Thần còn đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn trời, suy xét, tiểu nương tử kia đến tột cùng là đến từ đâu. Tiểu sa di tới kêu vài lần đều không phản ứng.
Người trong chùa đã tập mãi thành quen, trước kia Tang Thần nhị, hiện tại đã trở nên vừa nhị vừa ngốc, kỳ thật cũng không khác nhau bao nhiêu, chuyện như sương rơi trên núi tuyết này, người xuất gia đều có thể bình tĩnh mà chống đỡ.
Một canh giờ sau, có một người bộ dạng như tuần phố dẫn một nữ tử đến chùa Từ Ân.
Người nọ nương theo ánh trăng, thấy ngay một người đứng trên bậc thềm, nhìn chăm chú lên trời, té ra đúng là đại danh đỉnh đỉnh Tang Tùy Viễn, vội vàng chắp tay nói: "Tang tiên sinh."
Tang Thần mờ mịt nhìn hắn một cái.
Tuần phố kia nói: "Mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-3/3986328/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.