Nhiễm Nhan cảm thấy mình mơ một giấc mơ rất dài lại rất buồn tẻ.
Cảnh trong mơ vô cùng hỗn độn, rất nhiều hình ảnh như sóng biển ập đến, nàng như một con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, phập phồng theo sóng lớn, choáng váng đến tầm mắt cũng có chút mơ hồ.
Loại cảm giác này vẫn luôn liên tục, nàng muốn nôn mửa, dạ dày lại trống trơn, rất khó chịu. Dần dần, cả người cũng cảm giác được đau đớn, hô hấp khó khăn, nàng nặng nề thở hổn hển, thống khổ rên rỉ ra tiếng.
"A Nhan? A Nhan?"
Khi nàng đang cắn răng kiên trì, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm rất êm tai, thuần hậu, từ tính, như lông chim vuốt nhẹ qua đầu quả tim, như đêm đó, lần đầu tiên nghe thấy trong rừng sâu.
Nàng còn nhớ rõ, thời điểm hắn ngập trong nhục dục, giọng hắn gợi cảm nhất.
"A Nhan."
Nhiễm Nhan nghe từng tiếng gọi, đột nhiên lâm vào một mảnh hắc ám, đôi mắt nàng có thể cảm giác được một chút ánh sáng, vì thế muốn mở mắt.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy, mà nàng cảm thấy hao phí toàn bộ sức lực.
Mông lung trong tầm mắt, Nhiễm Nhan thấy tuấn nhan quen thuộc kia, chỉ là râu ria hỗn độn, thoạt nhìn như đã già đi vài tuổi.
"A Nhan." Tiêu Tụng nháy mắt đỏ hốc mắt, đôi mắt hơi cay. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về mặt Nhiễm Nhan, "Cuối cùng cũng tỉnh, ngươi không biết, bọn nhỏ có bao nhiêu nhớ ngươi."
Bọn nhỏ, vậy còn ngươi? Có nhớ ta không? Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-3/3986327/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.