*chữ 'độ' này nghĩa hơi rộng, nghĩa là 'vượt qua', 'băng qua', hoặc 'bao phủ', 'giao phó'...tùy hoàn cảnh mà hình dung
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Nhiễm Vân Sinh đang nửa dựa trên giường đọc sách, vẫn một bộ dáng uể oải, nhưng thân thể đã tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ không đến mức vừa động tâm thần liền ngất xỉu.
"Thập ca." Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống tịch ở trước giường.
Phản ứng của Nhiễm Vân Sinh có chút chậm chạp, hắn buông thư, nói: "A Nhan tới rồi."
Nhiễm Vân Sinh đã nghĩ thật lâu, lần đó ở Trịnh phủ A Nhan đã dùng hết toàn lực giúp hắn thoát hiểm, hắn sao có thể bởi vì hổ thẹn mà không chịu gặp mặt nàng? Làm tổn thương nàng?
"Ừm." Nhiễm Nhan vỗ vỗ tiêu trong tay, nói: "Thập ca, ta thổi một khúc cho ngươi nghe đi."
Nàng hôm nay thổi nó lần cuối cùng, chỉ muốn tìm một người tới nghe.
Nhiễm Vân Sinh nở nụ cười, ôn hòa nói: "Được, ta cũng đã lâu chưa nghe ngươi thổi khúc, vẫn là khúc 'Quan sơn nguyệt' kia sao?"
'Quan sơn nguyệt' là Tiêu Tụng dạy cho nàng, hôm nay nàng muốn dùng ống tiêu này tấu một khúc từ biệt, nên chỉ nói: "Thổi một khúc Thập ca chưa từng nghe qua."
Nhiễm Nhan đem tiêu đặt lên môi.
Nhiễm Vân Sinh lẳng lặng nhìn nàng, tư thế lúc này của nàng so với kiểu cứng còng trước kia tự nhiên hơn nhiều.
Tiếng tiêu sâu kín, bằng phẳng mà thanh đạm, mang chút tình ý nhẹ nhàng u uất, như ánh đèn đêm khuya, như mưa phùn dai dẳng, làn điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-2/3977464/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.