Đối với sự xuất hiện của Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Nhan vui vẻ lại thất vọng, người này cùng nàng hoàn toàn không có bất luận đề tài chung gì, hơn nữa dựa theo kiểu hành sự của Lưu Thanh Tùng mà nói, chỉ có thể dùng ba chữ để miêu tả -- không đáng tin! Nếu lại đổi ba chữ khác, thì là "Bệnh tâm thần".
"Nương tử." Hình Nương ở giao lộ nhìn quanh, thấy Nhiễm Nhan bước lại, vội vàng đón, "Lang quân kia điên điên khùng khùng, cử chỉ không lễ phép, nương tử cách người như vậy xa một chút mới được."
"Đích xác." Nhiễm Nhan lần này hiếm hoi mà nhất trí với Hình Nương.
Trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Lưu Thanh Tùng, Hình Nương lập tức nói: "Nương tử, đồ vật đã dọn xong, chúng ta bây giờ xuống núi luôn đi."
"Tiêu và dù ta đặt ở bên giường có cầm theo không?" Nhiễm Nhan hỏi.
Hình Nương nói: "Vãn Lục sợ đánh mất, đều ôm vào trong ngực kìa."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, cùng Hình Nương đi xuống chân núi, đi được vài bước, lại dừng chân, "Huyễn Không hiện tại thế nào?"
"Aizz, đứa nhỏ này cũng khá đáng thương, mới vừa rồi vẫn luôn bám lấy Vãn Lục, hiện tại được sư tỷ nàng ta dẫn qua chỗ Am chủ." Hình Nương thở dài nói.
"Đi thôi." trong lòng Nhiễm Nhan rất thích Huyễn Không, nhưng nàng ta dù sao cũng là người xuất gia, Nhiễm Nhan có thể giúp nàng ta nhất thời, không thể giúp được một đời.
Theo đường mòn đá xanh xuống núi, ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc từng chùm từng chùm phóng ra tiến vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969485/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.