Nắng sớm càng ngày càng rực rỡ, như muốn chiếu rọi đến toàn bộ những góc tối âm u trên thế giới.
Hoa ngọc trâm trên đỉnh núi đã đến thời kỳ héo tàn, cánh hoa màu trắng hơi khô rũ xuống, theo cơn gió thổi qua khoan thai rụng trên mặt đất.
Tiêu Tụng vừa mới đi đến trước chùa Vân Tòng, liền thấy bên dưới một gốc liễu có chút khô cằn, một thanh niên mặc bộ áo bào tay rộng màu xanh đang đứng, trên đầu có dính mấy cọng cỏ khô, trên mặt trên người dính đầy tro bụi, bộ dạng túng quẫn.
Trong nháy mắt thanh niên nhìn thấy Tiêu Tụng, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà đỏ lên, vài bước vọt đến trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu nhân đê tiện!"
Ánh mắt Tiêu Tụng hơi lóe lên, một tên thư sinh tay trói gà không chặt như Tang Thần mà có thể chạy thoát khỏi tay hộ vệ đắc lực của hắn, quả nhiên ngoại trừ một bụng "tử rằng" ra, vẫn là có chút đầu óc.
"Tùy Viễn quá khen, tính tình này của ta cũng không phải ngày một ngày hai, ngươi như thế nào cho tới hôm nay mới thấy rõ?" đối với chỉ trích của Tang Thần, Tiêu Tụng không giận mà cười. Lúc hắn cười vô cùng xán lạng, làm người khác cảm thấy hắn thật sự vui vẻ, mà không phải làm bộ hoặc có lệ.
Tang Thần lửa giận cháy tận trời, mặt đỏ tai hồng, cả người có chút run rẩy, ngạnh cổ nói: "Đồ vô sỉ! Tại hạ có nguyện ý kế thừa tước vị hay không, có nguyện ý làm con cháu Thôi gia hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969467/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.