"Thu Hải Đường lại nở đúng lúc, mẫu thân có thể nghe thấy ta nói chuyện."
Vãn Lục nghe xong đáy lòng phát run, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quá tà khí."
Tiêu Tụng mày kiếm hơi nhướng lên, nếu hắn nhớ không lầm, sư phụ của Huyễn Không là Tịnh Huệ mà không phải là Tịnh Viên, "Ngươi là nói, ngươi trước kia cũng không biết ngày giỗ của mẫu thân mình, hôm qua lệnh sư mới nói cho ngươi biết sao?"
Huyễn Không vừa ngước lên liền đụng phải ánh mắt hắn, lại rụt vào sau lưng Nhiễm Nhan, nhỏ giọng mà ừ một tiếng.
Ánh mắt Tiêu Tụng quét một vòng xung quanh, không thấy thân ảnh của Tịnh Huệ, giương giọng nói: "Người tới, đi thỉnh Tịnh Huệ sư thái"
Tiêu Tụng phá án hàng năm, trong quan điểm của hắn không có chuyện tự nhiên mà trùng hợp, trừ phi có cũng phải có đủ chứng cứ.
Phần mộ đã bị đào ra toàn bộ, bên trong lại không có quan tài, mà có một cái rương gỗ to cỡ như lu nước, nhìn trên mặt rương loang lổ, chắc là đã vài năm tuổi, chỗ nắp rương có mấy khe hở, rễ Thu Hải Đường len vào kín mít, phần rễ gần miệng rương ẩn ẩn đỏ lên.
Nha dịch nhanh chóng cạy rương gỗ ra, chờ đến khi nhìn rõ những gì bên trong, mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bên trong rương không hề có thi cốt, mà là sáu cái vò dài có miệng nhỏ có kích cỡ như nhau, xếp thành hình hoa mai, ở giữa một cái, miệng vò được đậy kín, xung quanh 5 cái đều hở miệng, trong mỗi vò đều đựng hơn phân nửa một chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969466/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.