"Các sư tỷ của ngươi đã tận mắt nhìn thấy sao?" Nhiễm Nhan không nhanh không chậm hỏi một câu.
Huyễn Không sửng sốt một chút, "Ta không biết."
"Ngươi đến cái này cũng không biết, sao dám khẳng định các nàng nói nhất định là thật?" nghiệm thi là một trò chơi nghiêm túc, Nhiễm Nhan thích nghiệm thi vì nó cho nàng cảm giác kích thích khi tìm kiếm bí ẩn của nguyên nhân tử vong, nhưng còn tùy trường hợp, không phải nàng không gặp được thi thể thì sẽ đi làm chuyện bao đồng.
Trợ giúp Lưu Phẩm Nhượng là bởi vì nó có lợi cho nàng, có được tất có mất, muốn ngẫu nhiên mượn chỗ dựa này, hy sinh thanh danh một chút thì có đáng gì? Đường triều cũng không phải triều đại nữ tử coi thanh danh như sinh mạng, nhiều "đàn bà đanh đá", "đố phụ" thậm chí "dâm phụ" như vậy, cũng vẫn sống tốt đó thôi, đâu phải đụng một chút là đem các nàng nhét lồng heo, chỉ là phải chịu đựng được áp lực dư luận mới sống được.
Còn tiểu ni cô này, Nhiễm Nhan cũng không phải lại đây để phổ độ chúng sinh, quản không được nhiều chuyện như vậy.
"Người xuất gia không nói dối, sư phụ đều dạy chúng ta như vậy." Tiểu ni cô hiển nhiên tin tưởng không nghi ngờ các sư tỷ của nàng, cố chấp mà cảm thấy phàm là người xuất gia nói thì đều là chân lý.
"Ngươi thật sự có tuệ căn sao?" Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, biểu tình nhàn nhạt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là nàng nghi ngờ.
Huyễn Không phồng má, một đôi mắt tròn xoe trừng Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969451/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.