"Vãn Lục, lấy tiền đi." Thanh âm Nhiễm Nhan bằng phẳng không gợn sóng, có vẻ lạnh lùng cứng nhắc.
Tang Thần hoàn toàn không để ở trong lòng, vui mừng mà đem bao tiền giao cho Vãn Lục, lưu luyến nói: "Vậy...tại hạ cáo từ."
Nhiễm Nhan hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo quay đi. Hôm nay đều là vì con thỏ này, làm hại nàng cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hiện tại muốn phát tiết một chút lại càng bị nghẹn hơn, quả thực là tự chuốc khổ, còn không bằng bình tâm tĩnh khí mà uống trà, ngắm hoa, nghĩ vụ án.
"Nương tử, ngươi nói cái túi kia chứa tóc đặt cùng với hoa ngọc trâm là có ý gì?" Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan đang đè nén, cố ý đổi đề tài, tuy rằng phương pháp không cao minh lắm, nhưng vừa vặn là phương diện mà Nhiễm Nhan cảm thấy hứng thú.
"Có khả năng là một đôi tình nhân hẹn gặp mặt ở trong rừng cây, tư đính chung thân, cũng có thể là một loại dấu hiệu mà hung thủ cố ý để lại." Nhiễm Nhan tạm thời chỉ có thể nghĩ đến hai điểm này, tâm lý học tội phạm từng đề cập là có 11% án mạng có chủ ý, hung thủ đều sẽ lưu lại ký hiệu có ý nghĩa đặc thù nào đó, mà tỷ lệ hung thủ lưu lại loại ký hiệu này trong những án mạng liên hoàn lại càng cao.
"Cố ý lưu lại dấu hiệu? Vậy không phải lưu lại chứng cứ sao? Có người ngốc như vậy sao?" Vãn Lục vốn dĩ chỉ muốn nói sang chuyện khác, nhưng ngược lại bị những lời của Nhiễm Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969450/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.