Dư Bác Hạo mang Nhiễm Nhan đi đến trà thất bên cạnh thiên thính, Nhiễm Nhan cảm thấy không khí bên ngoài rất tốt, cho nên vẫn đứng ngoài chứ chưa vào trong.
Đứng yên ở dưới hành lang trong chốc lát, Dư Bác Hạo đột nhiên hỏi: "Ngươi từng nói Dương phán tư sau khi trúng châm còn sống thêm một lúc, trong khoảng thời gian này hắn có khả năng lưu lại một ít chứng cứ hay không?"
Nhiễm Nhan nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Não bộ bị thương tổn trí mạng, cơ bản đã mất đi năng lực hành động, nói là hắn còn sống, chỉ là thân thể còn sống mà thôi, trong khoảng thời gian này sinh mệnh đã dần dần trôi đi không thể vãn hồi."
Nhiễm Nhan ngửa đầu nhìn bầu trời đêm Đại Đường, nghĩ đến lúc mình xuyên qua, không khỏi bổ sung một câu, "Nhưng phàm là cái gì cũng đều có ngoại lệ, Dư phán tư có thể đi hiện trường vụ án tra một chút."
Dư Bác Hạo gật gật đầu, "Ta còn có chút công sự, Thập Thất Nương nếu có việc, sai nha dịch gọi ta là được."
"Xin ngài cứ tự nhiên." Nhiễm Nhan hơi cúi đầu, rồi sau đó tiếp tục thưởng thức bầu trời đêm.
Đầy sao lập loè, có thể nhìn thấy rõ dải ngân hà lấp lánh vắt ngang qua bầu trời, Nhiễm Nhan đã lâu chưa từng ngẩng đầu ngắm sao trời, thế giới của nàng có một đoạn thời gian rất dài chỉ có thân thể huyết nhục, ánh sáng trắng của đèn mổ, công tác không ngủ không nghỉ, ngoài nghiệm thi cũng chỉ có nghiệm thi, nàng muốn mượn những chuyện này để mài mòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969394/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.