Đã là giờ nào rồi, mà còn kéo dài thời gian? Trong lòng Tào thị thầm cười lạnh, trên mặt lại nở nụ cười hòa nhã hiền lành, "Đa tạ đã có lòng, chỉ là thời gian không còn sớm nữa, hôm nay không dám quấy rầy, mong người bảo cô cả nhanh chóng ra đây."
Cậu Hai An mỉm cười dang tay, "Nếu đã như vậy, mời hai vị vào trong. Hôm qua vợ tôi nghe nói ba năm nay Lưu Ly chưa từng thắp cho mẹ mình một nén nhang nào, liền nôn nóng, sáng sớm hôm nay đã dắt con bé đến Đại Từ Ân tự rồi. Đoán chừng là phải sau giờ ngọ mới về, nếu hai vị không vào trong ngồi đợi, chẳng nhẽ định đứng trước cửa đợi hay sao?"
Sắc mặt Tào thị đại biến, "Lời này là thật?" Khố Địch Diên Trung cũng vội vàng nói, "Anh vợ đừng nói đùa, hôm nay quả thật có việc, phải đưa con gái về nhà một phen, vẫn xin anh vợ giúp đỡ."
Cậu Hai An chìa hai tay ra, "Tôi đây cũng hết cách, cô cả cũng ra khỏi cửa hơn một khắc rồi, sao mà đuổi theo kịp? Nói ra thì tôi cũng muốn hỏi em rể một câu, hôm nay em rể vội vã đến đón con gái rốt cuộc là có việc gì, chẳng lẽ còn gấp hơn cả việc dâng hương cho mẹ ruột?"
Khố Địch Diên Trung lúng túng không nói nên lời, lòng Tào thị khẽ động, xoay người nhìn về hướng Nam, sắc mặt dần trở nên xanh lét, thầm nghĩ đã trúng kế, hôm nay không thể đưa Lưu Ly đến giáo phường được rồi, chỉ đành để ngày sau tính sổ với nàng vậy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-minh-nguyet/1367446/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.