Sau khi Mạc Điệp đi, Nhạc Chức hầu hạ Hoàng đế uống nước xong, dự định tĩnh tâm xem sách đạo sĩ điên lưu lại. Thời gian tiểu hoàng đế phát bệnh ngày một rút ngắn, một miệng lớn tiên khí chỉ có thể chống đỡ một ngày, nàng phải nhanh chóng tìm ra phương pháp mà đạo sĩ điên trị cho tiểu hoàng đế mới được.
Ai ngờ cái mông vừa chạm đất, Hoàng đế lại gọi nàng.
"Tiên sư ơi!"
"Sao thế?" Nhạc Chức ngồi dưới đất không nhúc nhích, tiếp tục lật trang sách.
"Ta phải rửa mặt." Lý Chiêu nén đau toàn thân, nghiêng đầu nhìn Nhạc Chức đang ngồi bên rương sách qua tấm rèm thưa.
"Thật không thể để cho người khác vào hầu hạ ngươi sao? Ta còn chuyện quan trọng phải làm." Nhạc Chức không bỏ được sách trong tay xuống. Đạo sĩ điên quả là một bậc kỳ tài, những chú thích được viết ở góc sách đều là chữ chữ châu ngọc, nếu không phải câu nệ thân thể phàm nhân thì tu vi quả không lường được. Thậm chí nàng không sợ chữ khó nhìn, cũng không sợ quá nhiều sách, nếu có thể hiểu thấu những tàng thư mà đạo sĩ điên lưu lại ắt sẽ công lực đại tăng, lúc ấy sẽ không sợ đụng phải đạo sĩ lợi hại không bảo vệ được A Trản.
Lý Chiêu kiên quyết nói: "Không được! Chuyện ta bị thương tuyệt không thể truyền đi, lại nói bọn hắn sợ làm đau ta không dám dùng sức, không cẩn thận làm ta té ngã thì sao?" Nàng chỉ muốn Nhạc Chức hầu hạ thôi, cũng chỉ có Nhạc Chức nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của nàng.
"Được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dinh-tu-ho/451369/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.