Thoáng chốc đã đến tháng ba, lúc này băng tuyết đã tan ra, trênnhững nhánh cây bên trong dịch quán đã lấp ló những chồi non của mùaxuân.
Lúc này có rất nhiều người dị tộc ăn mặc khác nhau ra vào dịch quán.
Năm trước bọn họ đến chúc mừng, vì chuyện thi đấu dũng giả và đại duyệt binh đã chậm trễ suốt gần hai tháng.
Hôm nay mọi việc đã kết thúc, tất cả mọi người tựa hồ đều chuẩn bị rời đi.
Đám sứ giả của Tượng Hùng quốc cũng như vậy.
Quốc gia của bọn hắn nằm sâu trong cao nguyên Thanh Tàng xa xôi, cách đâykhá xa, mỗi chuyến đi ít nhất phải hơn 20 ngày. Nếu lúc này khởi hành,trở lại bản thổ không sai biệt lắm cần đến đầu tháng tư mới tới nơi. Bọn họ xuất phát từ tháng 11, khi quay về đã đầu tháng tư, trước sau nămtháng là khoảng thời gian tương đối dài.
Ở bên ngoài, Đại tướngTát Tang Địch của Tượng Hùng quốc đang chuẩn bị hành trang rời đi, cònDao Trì công chúa đang ở trong phòng, ngây dại nhìn miếng ngọc bội cókhắc chữ trong tay. Đây là vật của Đỗ Hà, hôm ấy Đỗ Hà vì cứu nàng, xiêm y ướt đẫm, ngọc bội tùy thân để bên cạnh, sau đó lại quên thu hồi, vìvậy nàng đã giữ làm kỷ niệm.
- Công chúa, đồ đạc thu dọn xong rồi, chúng ta có thể đi!
Tát Tang Địch đi vào, nhìn thấy Dao Trì công chúa có vẻ gầy đi, cũng chỉthầm than. Hắn ít nhiều cũng biết tâm tư của Dao Trì công chúa. Đỗ Hàxác thực là nhân vật anh hùng, văn thao vũ lược, mọi thứ tinh thông, hơn nữa vô cùng bất phàm, đừng nói là tiểu quốc xa xôi như bọn họ, cho dù ở Đại Đường ***g lộng cũng không tìm ra mấy người có thể so sánh với hắn. Dao Trì công chúa thích hắn cũng là chuyện bình thường.
Với năng lực của hắn hoàn toàn có thể kết duyên với Dao Trì công chúa, có thểtrở thành phò mã của Tượng Hùng quốc, đối với Tượng Hùng quốc mà nóicũng vô cùng có lợi. Nhưng hắn lại là phò mã của Đại Đường. Dao Trì công chúa làm sao có thể tranh giành, làm sao có thể cướp đoạt.
Tát Tang Địch thấy Dao Trì công chúa không để ý, gọi lại một lần nữa:
- Công chúa, chúng ta có thể đi rồi.
Dao Trì công chúa giật mình, vội giấu miếng ngọc bội đi, ngạc nhiên nói:
- Phải đi rồi sao?
Tát Tang Địch nói:
- Phải, chúng ta đã đi bốn tháng rồi, mọi việc cũng đã xử lý xong xuôi, lúc này cũng nên trở về rồi nhà rồi.
- Nhà!
Dao Trì công chúa nhớ tới Thiên Sơn, nhớ tới Dao Trì, nhớ tới phụ thânTượng Hùng Vương, lại nhớ tới Đỗ Hà, trong lòng tràn đầy lưu luyến vàtiếc nuối, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tát Tang Địch, miễn cưỡng cườinói:
- Đúng, về thôi, dù sao ta cũng muốn gặp lại phụ thân, về nhà thôi.
Nàng đứng lên đi ra khỏi phòng.
Tát Tang Địch cũng đi ra, nhìn thấy Dao Trì công chúa buồn bã chuẩn bị lênngựa, trong lòng không nỡ. Hắn đảm nhiệm chức vị Đại tướng ở Tượng Hùngquốc đã hơn hai mươi năm, tựa hồ nhìn thấy Dao Trì công chúa lớn lên,tận đáy lòng sớm đã xem nàng như con gái, thực sự không đành lòng đểnàng bị dày vò như vậy, nhắc nhở:
- Lần này chia tay, có lẽ cả đời khó gặp, công chúa không muốn đi gặp mặt hắn lần cuối sao?
Dao Trì công chúa chấn động, lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Gặp hay không gặp thì có gì khác nhau? Chỉ tăng thêm thương cảm mà thôi….Vẫn, vẫn không nên gặp mặt thì tốt hơn!
Nàng còn chưa nói xong, giọng nói đã run rẩy.
Tát Tang Địch không nói gì, chỉ chấp nhận cách làm của nàng.
Đoàn người nối đuôi đi tới cửa Nam Trường An, nơi này cũng là nơi bọn họ gặp gỡ Đỗ Hà lần đầu tiên. Dao Trì công chúa nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, ánh mắt mơ hồ cũng trông thấy thân ảnh quen thuộc đang đối nghịch vớimột đám người trên đất trống giữa rừng cây. Hắn nhẹ như chim, dù bị mười người bao vây quần thảo vẫn tiêu sái tự nhiên, nỗi nhớ như nước thủytriều ào ào kéo tới, không thể nào ngăn nổi. Nàng lại nhớ tới hắn chỉdùng một chiêu đã đánh bại tự tin của Tàng Tán Tất Nhược, nhớ tới tư thế oai hùng như mãnh hổ chiến đấu của hắn ở trong nước.
Dao Trìcông chúa hét lên một tiếng kinh hãi, hai chân kẹp vào bụng ngựa, phóngnhư bay, cũng không quay đầu lại nhắm thẳng Trường An mà đi, trong đầuchỉ có một suy nghĩ: Ta muốn gặp hắn!
Đoàn người xì xào bàn tán, nhưng Tát Tang Địch lại khẽ mĩm cười nói:
- Công chúa tạm thời có việc. Chúng ta chờ bên đường.
Dưới ánh mặt trời, Bàn Long kiếm lóe ra ánh sáng chói lọi chói mắt, kiếmxuất hàn quang bốn phía, lao thẳng về phía đạo sĩ. Trong mắt đạo sĩ kiahiện lên vẻ chấn động kinh hãi, vô thức lùi về phía sau, hai chân mềmnhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất, dưới đũng quần lại chảy ra chất lỏngvàng vàng, Đỗ Hà nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong mắt hiện ra vẻ nghivấn, lập tức điềm nhiên nói:
- Đạo sĩ, nhớ rõ cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung!
Nói xong cũng không quay đầu lại, tiến về phía cửa lớn.
Đỗ Hà gõ cửa, đi vào phủ đệ.
Trong tích tắc hạ nhân đóng cửa phủ nha, thân hình Đỗ Hà giống như điện, điểm hai cái lên tường vây như chuồn chuồn lướt nước. Thân thể cất cao, haitay nắm lấy mái hiên, từ từ thò đầu ra.
Đạo sĩ vẫn ngồi dưới đất, nhưng ánh mắt lại lộ ra hàn quang. Bỗng nhiên, hắn đưa mắt nhìn lênphương hướng của Đỗ Hà, thấy trên mái hiên không có bóng người, trongmắt lại hiện lên dị sắc.
Đỗ Hà rụt đầu xuống, trái tim cũng đập nhanh hơn, kinh ngạc thầm nghĩ:
- Thật là trực giác nhạy cảm.
Trái tim càng đập mạnh hơn, khi hắn ngẩng đầu lên thăm dò, đạo sĩ kia đã biến mất.
Đỗ Hà nhảy xuống đất, tên hạ nhân mở cửa cho hắn đứng bên cạnh nhìn theo há hốc mồm kinh hãi.
Đỗ Hà mỉm cười, tiến lên phía trước, thần sắc lại trở nên nghiêm túc.
Những người biết Đỗ Hà, không ai không nói hắn là thiên tài, bất luận là ởĐường triều hay là ở thế kỷ hai mươi mốt, ngươi biết hắn đều nói hắn nên đi làm thám tử, nói hắn có thể thần kỳ như Sherlock Holmes, chứ khôngnên đi làm một thầy giáo khoa lịch sử bình thường.
Bởi vì hắn cótrực giác rất mẫn cảm, trời sinh lực quan sát và năng lực tổ chức mọiviệc kinh người, thường xuyên có thể nhìn ra bản chất của sự việc.
Lấy sự việc trước mắt mà nói, chuyện ma quái ở Bùi phủ gần đây, Đỗ Hà nghexong cảm thấy rất kỳ quái buồn cười, cũng không để ý, quỷ thần mà cổnhân mê tín, có rất nhiều thứ do hoa mắt biến động vật thành một số hiện thượng bất thường. Nhưng hôm nay hắn lại nghe Chương thị nói người củaBùi phủ bán nhà tránh quỷ, mơ hồ cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quặc. Nếuvì hoa mắt hoặc nhìn thấy thay đổi bất thường, dựa theo suy nghĩ của cổnhân, lẽ ra nên mời đạo sĩ khu quỷ, thỉnh hòa thượng làm phép mới đúng,làm sao có thể vội vàng rời đi như vậy?
Giải thích duy nhất chỉcó một, chính là chủ nhân của căn nhà này thường xuyên thấy quỷ, thỉnhđạo sĩ, gọi hòa thượng đều không có hiệu quả, cho nên mới phải bán nhàđào tẩu. Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ này, trên đời này, không có người nào ngày nào cũng hoa mắt, động vật cũng không có khả năng ngày ngàychế tạo một số thay đổi bất thường, giải thích duy nhất chính là cóngười giở trò, giả trang ma quỷ.
Cho nên Đỗ Hà mới hỏi đùa mẫuthân có phải mẹ âm thầm giở trò quỷ hay không. Hắn tin mẫu thân của mình không phải loại người này, nhưng ngoài cái đó ra, thực sự không có giải thích nào khác.
Câu trả lời của Chương thị càng khiến Đỗ Hà cảmthấy kỳ quái, nhưng cũng cho rằng, có lẽ trò quỷ này nhắm vào Bùi giacũng không chừng.
Nhưng khi đến trước Bùi phủ, bất ngờ gặp một đạo sĩ khả nghi.
Đạo sĩ vừa mở miệng đã nói mình là Đông Phương Thụ, hậu nhân của ĐôngPhương Sóc, dùng cổ nhân để nâng giá trị của mình, sau đó còn nói sởtrường Ngũ Hành phong thuỷ thuật, nói phủ đệ của ngươi tọa trấn ở huyệtCửu U gì đó, chính là nói nơi này đại hung.
Nếu là cổ nhân, có lẽ còn tin chuyện này, nhưng Đỗ Hà là người của thế kỷ 21, làm sao có thểtin loại chuyện vô căn cứ như vậy được.
Điều khiến hắn càng để ýlà nguyên nhân vị đạo sĩ này khuyếch đại tình hình thực tế, chính là lừa tiền, muốn thông qua tâm lý dùng tiền giải trừ tai họa, kiếm một móntiền lớn. Loại người này đừng nói là ở thời cổ đại, ngay cả ở thế kỷ 21vẫn còn tồn tại.
Thế nhưng vị đạo sĩ kia không hề nhắcđến tiền, mà chỉ nói đây là ngôi nhà có ma, không thể ở, ý tứ rõ ràngchính là không muốn hắn ở lại ngôi nhà này.
Chính vì vẻ khácthường của hắn, lúc này trong lòng Đỗ Hà mới xuất hiện nghi ngờ, trongđầu hắn trong nháy mắt tổ hợp lại tất cả mọi chuyện.
Chương thịmua nhà, Bùi gia có người bày chuyện ma quái, Bùi gia bán nhà, Chươngthị mua nhà của Bùi gia, cuối cùng khuyên bảo mình không nên ở nhà Bùigia, sau khi liên kết tất cả tình tiết, cuối cùng Đỗ Hà đưa ra một kếtluận quan trọng: Có người chủ ý nhằm vào nhà Bùi gia, hơn nữa còn sửdụng thủ đoạn bất chính kích thích.
Lúc ấy Đỗ Hà đã cảm thấy kỳquái, chỉ là một căn nhà, nếu thật sự có tiền mua ở đâu chẳng được, cầngì phải mua lại căn nhà cũ của Bùi gia? Càng buồn cười là còn dùng loạithủ đoạn thấp hèn giả ma giả quỷ.
- Có phải vì bên trong Bùi phủ có chuyện gì mờ ám hay không?
Đỗ Hà cảm thấy kỳ quái, rất kỳ quái, không khỏi suy diễn theo ý niệm nhưvậy, nhưng tình hình lúc ấy căn bản không cho phép hắn nghĩ nhiều.
Cho nên ý định thử một lần, mạo hiểm xem thế nào.
Thử xem đạo sĩ kia rút cuộc là nhân vật như thế nào, hay thật sự chỉ là kẻ lừa tiền.
Nếu là một nhân vật lợi hại, như vậy trực tiếp chứng minh suy đoán của ĐỗHà là chính xác, trong Bùi phủ xác thực có bí mật không muốn người khácbiết. Trái lại, đương nhiên là hắn quá đa nghi? Đạo sĩ kia bị một kiếmcủa hắn hù dọa sợ đến tiểu ra quần, biểu diễn có thể nói không chê vàođâu được.
Nhưng hắn vẫn khiến Đỗ Hà nhìn ra chỗ dị thường, khôngphải đạo sĩ diễn xuất kém, mà là bản năng phản ứng của hắn. Trong nháymắt Đỗ Hà rút kiếm, đạo sĩ lập tức có phản ứng tránh né, mặc dù sau đóđạo sĩ nhận ra Đỗ Hà chỉ có ý hù dọa, cưỡng ép mình hành động, nhưng vẫn bị Đỗ Hà phát hiện.
Phản ứng của một cao thủ võ công đương nhiên rất khác biệt so với người bình thường, trong nháy mắt Đỗ Hà rút kiếmđã sản sinh ra phản ứng, chứng tỏ đạo sĩ có tuyệt kỹ trên người. Mộtngười có tuyệt kỹ, không thể để một kiếm của mình hù dọa tiểu ra quần.
Nhưng không phải ai cũng có thiên phú dị bẩm, có một số người mặc dù khôngluyện võ, bản năng phản ứng của bọn họ cũng có thể khác hẳn với thườngnhân. Cho nên Đỗ Hà vẫn không thể khẳng định đạo sĩ kia giả bộ.
Vì vậy ngay khi hắn bước vào cửa đã lập tức trèo lên mái nhà, muốn xem đạo sĩ kia có biểu lộ như thế nào.
Người biết diễn kịch, khi chính chủ biến mất đương nhiên sẽ lộ ra suy nghĩ chân thật nhất.
Quả như hắn suy nghĩ, đạo sĩ kia thần sắc thay đổi, hắn không đơn giản, Bùi phủ này cũng không đơn giản.
Đỗ Hà đột nhiên có cảm giác, bản thân mình đã tiến vào một vòng xoáy khó thoát.
Đúng lúc này, Đỗ Hà bất ngờ nhận được tin tức Dao Trì công chúa cầu kiến!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]