Vì chuyện thành thân, Đỗ Hà nhiều tháng rồi không tới quân doanh.
Kỳ nghỉ vừa kết thúc, sáng sớm Đỗ Hà đã tới Tả Uy Vệ quân doanh tiếp nhậnđiểm danh của đại Tướng quân Lý Tích, đồng thời nhiệt tình chào hỏinhững tướng quân cùng quân doanh với hắn.
Vốn nhân duyên của ĐỗHà cũng không tệ, hiện giờ còn trở thành phò mã gia, con rể của Lý ThếDân, quan hệ tốt với hắn, nịnh bợ mấy câu cũng không có gì xấu.
Đỗ Hà đáp lễ, cũng không có gì kiêu ngạo, trong quân doanh Tả Uy Vệ, mọingười đều là chiến hữu, sau này không thiếu những lần đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tác chiến, hữu nghị lẫn nhau có thể xúc tiến song phương càng thêm phối hợp ăn ý, cực kỳ hữu dụng với chiến sự.
- Ha ha, tân lang phò mã trở về rồi!
Khi Đỗ Hà đang nói chuyện với chư tướng trong quân doanh, bên ngoài doanhtrướng vang lên tiếng cười quái dị, Lý Kính Nghiệp bước vào quân trướng.
- Đúng vậy! Ta cưới công chúa, gần đây chi tiêu trong nhà quá nhiều, bắtđầu đói ăn, cho nên tiền ngươi thiếu ta cũng nên trả đi.
Đỗ Hànheo mắt, xoa tay. Tên gia hỏa này bình thường rất thích nói những lờitrêu chọc, tổn hại người khác. Đỗ Hà sớm đã nhìn thấu hắn, nghe xongtiếng cười của hắn, trong lòng cũng đoán được dụng ý, nhất định là muốngiễu cợt mình đã đến, vì vậy trực tiếp đưa ra chuyện đòi nợ.
Khuôn mặt tươi cười của Lý Kính Nghiệp lập tức cứng ngắc, những lời trêu chọc đã chuẩn bị sẵn nghẹn ứ nơi cổ họng, nụ cười kia nháy mắt đã chuyểnthành nịnh nọt:
- Đại ca tha thứ, là tiểu đệ sai, thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Đỗ Hà thoả mãn nhìn biểu hiện của hắn, cũng không tiếp tục truy vấn.
Lý Kính Nghiệp lại tỏ vẻ đau khổ, thầm hận mình lúc trước tự mình dẫn thân vào tội nợ, để bây giờ đi đâu cũng phải chịu uất ức như vậy.
Ngay khi bọn họ đang vui đùa rộn rã, ngoài lều chợt truyền đến tiếng hokhan, tất cả đều nhận ra đó là thanh âm của Tả Uy Vệ Đại Tướng quân LýTích.
Đoàn người vội vàng chia ra hai bên, chờ Lý Tích bước vào.
Nhờ trận chiến với Thổ Phiên, Đỗ Hà có công xếp thứ hai, hiện giờ đứng trên Lý Kính Nghiệp, trong số các chư tướng cùng cấp bậc Trung Lang tướng,hắn là người xếp thứ hai, còn vị danh tướng quân ở trên hắn đã ở vị tríđó 10 năm rồi.
Lý Tích nhìn Đỗ Hà, âm thầm nhẹ gật đầu.
Giống như trước đây, Lý Tích căn cứ vào tình huống đóng quân, lần lượt ban bố nhiệm vụ cho chư tướng, tất cả tướng quân đều lĩnh mệnh mà đi.
Không bao lâu, trong quân trướng đã không còn một ai ngoài Đỗ hà.
- Hiền chất, nghỉ phép hơn một tháng, không mài mòn mũi nhọn của ngươi chứ.
Lý Tích tươi cười, đi thẳng đến trước người Đỗ Hà.
Đỗ Hà cao giọng nói:
- Đại tướng quân yên tâm, tiểu chất ta cũng không vô năng như vậy, cường tráng lắm!
Hắn nói xong, liền gồng tay, biểu thị cơ bắp, nhưng Đỗ Hà vốn không phải là người có cơ bắp, cộng thêm quần áo ngăn cản, vì vậy cơ bắp căn bảnkhông hiện ra.
Lý Tích thấy hắn đùa nghịch, lắc đầu cười khổ:
- Tiểu tử ngươi thật không đứng đắn, tốt rồi, đi thôi, La Thông thật đúng là nhân tài, quân doanh được hắn quản lý thỏa đáng, toàn quân được huấn luyện hợp lý, thực lực cũng tăng lên không ít.
Đỗ Hà bái biệt Lý Tích, giục ngựa đi tới quân doanh.
Thời gian còn sớm, quân đội còn chưa tập kết, binh Lýnh lẻ tẻ đang ngồi trên giáo trường hoạt động đơn giản.
Thấy Đỗ Hà đi vào quân doanh, các tướng sĩ đều hoan hô tên hắn.
Trong quân doanh này, hắn vẫn rất được quân tâm.
La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái nhận được tin tức, cũng cùng nhau đến nghênh đón.
- Vất vả các ngươi rồi!
Đỗ Hà mỉm cười, giơ quyền chào hỏi mọi người, đón vào quân trướng, hỏi thăm tình hình huấn luyện.
La Thông có vẻ tự ngạo nói:
- Tất cả đều tốt, chúng ta đều căn cứ vào một số yếu điểm luyện binh màTướng quân lưu lại huấn luyện, khiến sự ăn ý giữa các tướng sĩ đề thăngrất lớn, “Nguyên Tòng Cấm Quân” hoang phế cũng đã dần dần khôi phục lạitiêu chuẩn trước kia.
Phòng Di Ái cũng không thể chờ đợi được nói:
- Đại ca, đám ranh con dưới trướng của ta, kẻ nào cũng được ta huấn luyện sát sao, thực lực tăng nhiều, đợi khi huấn luyện nhất định sẽ khiếnngươi chấn động.
Vương Đức Chính cũng lộ ra ý tứ tương đồng.
Đỗ Hà thấy tam tướng nói tự tin như vậy, cũng vội vàng đến giáo trường xem tụ binh thao luyện.
Nhìn từng đội binh mã chạy đi chạy lại xung phong liều chết trên giáotrường, phối hợp giữa các đội kỵ binh, bộ binh, mạch đao cũng không chêvào đâu được, liên tục tán thưởng.
Chỉ trong hơn một tháng, LaThông, Phòng Di Ái, Vương Đức Chính đã giành được hiệu quả rất lớn, nhất là phối hợp của hai quân đã có công phu rất lớn.
Lý Thế Dân giao cho hắn thống soái “Nguyên Tòng Cấm Quân”, đội binh mã này vốn là nềntảng để Lý Uyên lập nghiệp, chiến lực đương nhiên không tầm thường,nhưng vì hoang phế đã lâu, có vẻ lạnh nhạt với chiến kỹ.
Khi ĐỗHà tại nhiệm, chú trọng khôi phục thực lực của bọn hắn, cho nên bố trírất nhiều huấn luyện cường lực, lấy lại thực lực ban đầu của bọn họ.Nhưng chiến trường không phải nơi biểu hiện cá nhân dũng mãnh, mấu chốtvẫn là ăn ý giữa quân với quân, đội với đội.
“Nguyên Tòng CấmQuân” và khúc bộ hắn nắm giữ vốn là hai đội ngũ bất đồng, song phươngchưa bao giờ phối hợp với nhau, hoàn toàn không hề ăn ý, cho nên bướctiếp theo là luyện hai quân ăn ý.
Đúng lúc này Đỗ Hà vừa vặnthành thân, cho nên chỉ có thể ghi lại một cuốn luyện binh bao gồm tâmđắc luyện binh đặc biệt của mình khi thỉnh giáo Lý Tĩnh, Lý Tích giaocho La Thông, Phòng Di Ái, Vương Đức Chính, để bọn họ so sánh tập luyện. Hiện giờ đã qua một tháng, hiệu quả đã tương đối đáng khen.
ĐỗHà là tướng lĩnh trong quân, đương nhiên không thể không ca ngợi khíchlệ bọn họ, lại kêu bọn họ phân lĩnh binh mã tập luyện như thường ngày,còn mình thì ở bên cạnh chỉ điểm, quan sát.
Hắn vốn đang chờ LýThế Dân phái đi tiêu diệt dư nghiệt của Lý Kiến Thành, thế nhưng hơn một tháng qua, Lý Thế Dân hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh nào, tựa hồnhư quên mất việc này, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân án binh bất động, biết hắn tất có kế hoạch, cũngkhông vì thế mà phí sức, hàng ngày không ở quân doanh thì ở viện khoahọc kỹ thuật, nếu không nữa thì về nhà với thê tử, làm chuyện đại sự của con người.
Nhưng không biết tại sao, Trường Nhạc vẫn chưa thấy có thai.
Trường Nhạc thường vì thế mà lo lắng, nhưng Đỗ Hà lại tuyệt đối không gấp, hắn mới 16 tuổi, Trường Nhạc cũng chưa quá 16 tuổi, còn sớm lắm, nếu sinhcon quá sớm cũng không phải chuyện tốt.
Chuyện đáng nhắc tới chính là tiệm trà của Vũ Mị Nương cuối cùng cũng đã khai trương, khi Lý Thế
Dân hạ chỉ phong trà Long Tĩnh là cống trà, nàng đã nắm bắt cơ hội, mở một tiệm trà Long Tỉnh ở trung tâm chợ phía Tây.
Đỗ Hà đã đồng ý làm một bài thơ mời khách cho tiệm trà của nàng.
Lần này hắn đọc thuộc chính là bài thơ “Thưởng Trà” của Lưu Vũ Tích:
- Trà móc câu mọc giữa vùng hoa cỏ
Ông bạn già hái gói tặng người tiên
Trăng sông Tương đêm hôm nay sáng tỏ
Chiếu hoa bay đầy chén dáng nghiêng nghiêng.
Bài thơ của tài tử thư pháp danh gia như Đỗ Hà đã đủ để người ta chú ý, kếtiếp trà Long Tĩnh lại được phong làm cống trà, càng làm cho trà LongTỉnh nổi tiếng khắp Trường An.
Vũ Mị Nương rất biết làm ăn, nàngbiết rõ thế nhân không chưa hiểu biết về trà, chưa hẳn cam lòng bỏ ra số tiền lớn mua trà. Cho nên tiệm trà Long Tỉnh không chỉ bán lá trà, đồng thời còn bán nước trà, một số thực phẩm phụ phẩm, để cho người trongtiệm nhấm nháp nói chuyện phiếm.
Trà có phân loại: Lá trà nonbình thường thứ đẳng, lá trà non Bích Loa Xuân trung đẳng, lá trà nonTây Hồ thượng đẳng, mầm trà trung đẳng bình thường, mầm trà Bích LoaXuân ưu đẳng, mầm trà Long Tĩnh thượng đẳng nhất, giá tiền không đồngnhất, tùy người thưởng thức.
Cái này chỉ cần thưởng qua một lần,tựa hồ không có người nào không mua chút ít mang về nhấm nháp, nhất làBích Loa Xuân thượng đẳng và trà Long Tĩnh thượng đẳng lại càng bánchạy.
Mặc dù đây là hai loại trà đắt nhất, nhưng ở Trường An chưa bao giờ thiếu kẻ có tiền, loại đồ uống chiêu đãi khách quý này chính là thứ mà những nhân vật giao tế rộng rãi như bọn họ không thể thiếu.
Cho nên số lượng bán đi cực kỳ kinh người, lợi nhuận vượt xa mở nhà trọ.
Vũ Mị Nương dùng hàng tồn hơn nửa năm, cuối cùng vẫn không đủ cung cấp,bất đắc dĩ chỉ có thể nâng giá, hơn nữa tiêu thụ lượng bằng nhau, quyđịnh một ngày chỉ có thể bán hai mươi hộp, để tránh xuất hiện hiện tượng hết hàng.
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, trà đã hoàn toàn truyền lưu khắp Trường An.
Xã hội thượng lưu Đại Đường khi chiêu đãi khách nhân, nếu không lấy ra trà Long Tĩnh thượng đẳng sẽ bị người ta khinh bỉ, phong tục uống trà dầndần từ Trường An truyền bá đến các nơi.
Trong thời gian mộttháng, Vũ Mị Nương đã chuyển đổi sản xuất trà thành mặt hàng có nguồnlợi nhuận vô cùng lớn, khiến tất cả đều đỏ mắt ghen tị.
Tiền hoahồng Đỗ Hà nhận được cuối tháng là số tiền khổng lồ tám vạn quan tiền,đối diện với loại lợi nhuận khổng lồ này, ánh mắt Vũ Mị Nương khôngngừng lấp lánh, dần dần có mộng tưởng lớn hơn.
Đỗ Hà nhìn ra, vịnữ hoàng đầu tiên tương lai này đã bắt đầu cảm thấy thích thú kiếm tiền, mục tiêu đã dần dần phát triển trên con đường nữ hoàng kinh doanh.
Đây cũng là chuyện Đỗ Hà muốn nhìn thấy nhất.
Sáng nay, khi Đỗ Hà tới quân doanh, La Thông cũng đã tới trước một bước, hai người trò chuyện trong doanh.
La Thông đột nhiên cho ra hiệu cho hắn, kêu hắn nhìn ra phía sau.
Đỗ Hà quay đầu nhìn lại, đã thấy Phòng Di Ái ủ rũ đi tới, vẻ mặt u oán, tựa hồ như có người thiếu 180 vạn.
- Sao vậy?
Đỗ Hà hiếu kỳ tiến lên hỏi thăm. Hắn biết thần kinh Phòng Di Ái không ổnđịnh, nếu không phải có chuyện gì nhất định sẽ không lộ ra biểu lộ nhưvậy.
Phòng Di Ái đau khổ nói:
- Xong rồi. Lão đại, ta xong đời rồi, cuộc đời vui vẻ của ta đã bị phụ thân ta chôn vùi rồi!
Đỗ Hà càng nghe càng cảm thấy khó hiểu.
La Thông cũng không hiểu ra sao:
- Rút cuộc là chuyện gì?
Phòng Di Ái thở dài, than thở:
- Phụ thân đã sắp xếp một hôn sự cho ta, đối phương là nhi nữ của Bệ Hạ.
La Thông trợn trừng mắt:
- Nữ nhân của Bệ Hạ không phải như hoa như ngọc, còn không biết hưởng?
Đỗ Hà lại trợn tròn mắt, Cao Dương, vị công chúa trốn dưới giường địnhnghe âm thanh hoan hảo của mình hôm thành thân, rốt cuộc lại gả cho vịhuynh đệ của mình sao?
Lúc này Đỗ Hà cũng không biết nên chúc mừng hay là báo tin dữ.
Cao Dương là nhân vật ngoại tình tiên phong đầu tiên nổi tiếng trong lịch sử!
Phòng Di Ái gấp gáp kêu to:
- Hưởng thụ cái đầu, đây là ngươi không biết. Đừng tưởng rằng tất cả công chúa đều dễ nói chuyện như đại tẩu nói chuyện với đại ca, công chúagiống như Bồ Tát, hàng ngày phải lấy ra quỳ lạy. Nếu ta lấy công chúathì đừng mơ tưởng đến chuyện đi thanh lâu kỹ viện tiêu sái, nếu ta lấycông chúa, mộng tưởng ba vợ bốn nàng hầu cũng không thể thực hiện, nếuta lấy công chúa, sau này quan hệ vợ chồng còn phải đợi nàng đồng ý. Vềsau ta ở phủ công chúa, không còn nhân sinh tự do, hạnh phúc của ta cũng xong đời.
Vẻ mặt hắn trắng bệch, tức giận đến mức giơ chân rồi lại không thể làm gì.
Đỗ Hà, La Thông đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Phòng Di Ái còn có suy nghĩ “cao thượng” như vậy.
La Thông trơ trẽn nói:
- Đây là ngươi tự tìm lấy!
Mặc dù Phòng Di Ái là bằng hữu của hắn, nhưng hắn vẫn không quen nhìn loại tác phong này của Phòng Di Ái.
Phòng Di Ái cũng lơ đễnh, La Thông là người chung tình, từ khi hắn chuộc thân cho Ngu Tử Linh, hai người đã cố gắng rất nhiều, cuối cùng cảm động Lamẫu, đồng ý hôn sự của bọn họ.
Hiện giờ hai người có thể nói làcầm sắt hòa minh, ân ân ái ái, tuy hai mà một, La Thông còn có lời thếsuốt đời chỉ yêu một người, không lấy vợ nữa, cho nên cũng không trôngcậy hắn cùng loại giống như mình.
Phòng Di Ái kéo Đỗ Hà nói:
- Lão đại, vì hạnh phúc của huynh đệ, ngươi phải giúp đỡ ta!
Đỗ Hà khinh bỉ nói:
- Đây là công chúa có cầu cũng không được, nhất định là bệ hạ tự mình ban hôn. Thánh chỉ đã truyền xuống, không ai có thể thay đổi. Di Ái, ngươitốt nhất vẫn nên nhận mệnh! Mặc dù Cao Dương ngang ngược vô lễ một chút, nhưng xác thực rất xinh đẹp, chỉ cần ngươi đánh bại được nàng, có lẽ có thể xem là nhân duyên tuyệt đẹp.
Đỗ Hà cảm thấy có chút không mặt mũi nào đối mặt với vị huynh đệ của hắn. Bởi vì hắn nói ra những lời trái lương tâm nhất.
Phòng Di Ái ngẩn ngơ, sửng sốt hồi lâu mới nói:
- Lão đại. Ngươi nghe ai nói Bệ Hạ ban Cao Dương cho ta?
Đỗ Hà cũng sững sờ nói:
- Chẳng lẽ không phải Cao Dương công chúa?
Phòng Di Ái gật đầu nói:
- Ta nhớ rất rõ. Cha ta nói là con gái thứ mười sáu của Bệ Hạ, con gáicủa Trưởng Tôn hoàng hậu, là Thành Dương công chúa, chứ không phải côngchúa thứ mười bảy Cao Dương công chúa!
- Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi.
Đỗ Hà cũng thầm thấy may mắn cho vị huynh đệ của mình, chỉ cần không phảinha đầu ngốc Cao Dương, những người khác đều dễ nói chuyện. Thành Dươngcông chúa, cái tên này nghe rất quen tai, rút cuộc là ai nhỉ?
Bỗng nhiên hắn thấp giọng hô lên:
- Thành Dương công chúa!
Hắn lộ ra kinh ngạc, cười khổ không được, âm thầm nghĩ ngợi:
- Thành Dương công chúa không phải là người Lý Thế Dân ban cho ta trong lịch sử hay sao?
Tại sao lại lộn xộn như vậy? Mình lại lấy Trường Nhạc công chúa vốn được gả cho Trưởng Tôn Trùng, còn Thành Dương công chúa vốn được gả cho mìnhlại được Lý Thế Dân ban cho Phòng Di Ái, nữ bạo long Cao Dương rốt cuộcban cho ai?
Hắn không nghĩ ra đầu mối, nhưng cũng không thèm nghĩ nữa, bất kể lịch sử như thế nào, dù sao mình đã sáp nhập vào xã hộinày, đã loạn thì cứ để nó loạn, chỉ là trong lòng không khỏi mặc niệmcho vị hôn phu tương lai của Cao Dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]