Từ Mạn Thành chui vào cỗ kiệu lớn phối hợp với thân hình khổng lồ của hắn, vội vàng kéo màn kiệu che kín gương mặt hắn.
Đang lúc tháng hai, trời tối rất nhanh, vừa kéo màn bên trong kiệu liền trở nên có chút u ám.
Từ Mạn Thành cũng không quan tâm, ngược lại thần sắc kích động, tay runrẩy muốn mở ra hộp gấm lại phát hiện mình quá khẩn trương.
Viêndạ minh châu trong hộp gấm này hắn cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe chưởng quỹ trong hiệu cầm đồ nhắc qua. Hiệu cầm đồ Du gia là hiệu cầmđồ lớn nhất Dương Châu, bên trong có ba vị chưởng quỹ, trong đó tư cáchcủa Lê chưởng quỹ lão thành nhất, tọa trấn hiệu cầm đồ, thái độ làmngười không vì lợi ích mà thay đổi, là một nhân tài, chỉ tiếc không thểdo hắn sử dụng.
Địa vị hai người còn lại kém hơn rất nhiều, mỗingười đều có tâm tư riêng, thật xa không trung thành như Lê chưởng quỹ,rất dễ dàng thu mua.
Từ Mạn Thành nhiều lần thỉnh hai người dựtiệc, mục đích chỉ là hi vọng khi thu được hàng tốt có thể thông tri cho hắn đầu tiên để cho hắn chuẩn bị sẵn sàng thu cấu.
Ngày dạ minhchâu vừa xuất hiện, Từ Mạn Thành đã từ miệng hai người nhận được tin tức Tống Tư Thành cầm dạ minh châu, hơn nữa thông qua miệng hai người đãđược biết Lê chưởng quỹ đánh giá viên dạ minh châu kia là báu vật vôgiá.
Lê chưởng quỹ làm việc trong hiệu cầm đồ nhiều năm, bắt đầutừ năm mười lăm tuổi đã làm việc trong hiệu cầm đồ, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151324/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.