Đông Cung nằm ở phía bắc hoàng thành, chính là nơi ở của Lý Thừa Càn.
- Phanh!
Chén trà tinh mỹ vỡ vụn trên mặt đất, vỡ thành bốn năm mảnh văng tung tóe.
- Cút ra ngoài cho cô!
Lý Thừa Càn tôn sùng văn hóa Đột Quyết, tính tình dã man, nhất là sau khibị Lý Thế Dân cho người đánh trượng, càng thêm trầm trọng. Bình thường ở bên ngoài Đông Cung hắn luôn làm ra bộ dáng của một nhi tử ngoan ngoãn, nhưng khi trở lại Đông Cung, trở lại chính nơi ở của hắn, tính tình ácliệt liền không chút che giấu, động một chút liền nổi giận, nhất là khitính tình không tốt càng thêm như thế.
Hôm nay hắn không tìm được Công Tôn Dạ Nguyệt, mặt mũi mất hết, vừa về đến phủ đệ lập tức sinh racơn giận lôi đình, không chỉ lật tung nước trà do tỳ nữ bưng lên, ngaycả chén sứ tinh mỹ cũng bị hắn đập nát.
Tỳ nữ xinh đẹp ẩn núp sang bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Tiếng bước chân vang lên, một thanh niên phong độ nhẹ nhàng tay cầm một câyquạt xếp phe phẩy từ bên ngoài giống như đi vào chỗ không người tiếnthẳng vào bên trong đại sảnh.
Thanh niên đi tới bên cạnh tỳ nữ, mỉm cười ý bảo nàng đi ra ngoài.
Lý Thừa Càn nhìn thấy người tới, khuôn mặt có chút vặn vẹo cũng thoáng thu liễm, gượng nở nụ cười nói:
- Lô huynh, bây giờ cô đúng là vô kế khả thi, chẳng lẽ Công Tôn Dạ Nguyệt thật sự có thể lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151156/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.