Nghe được tin tức thái tử muốn gặp mặt, Đỗ Hà cơ hồ cho rằng mặt trờimuốn mọc lên từ phía tây, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, qua trong giây láthắn liền khám phá ra ý đồ đến của Lý Thừa Càn, thầm nghĩ:
- Đoán chừng là không chịu nổi áp lực bên ngoài nên đến cầu mình rồi!
Tuy trong nội tâm suy nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy có chút kinhngạc, Lý Thừa Càn có thể buông xuống mặt mũi đến cầu mình, đủ thấy lòngẩn nhẫn của hắn đã tiến bộ mười phần.
Một người hiểu được nên ẩnnhẫn, chính là người cực độ nguy hiểm. Kiểu cách này cũng giống lão ôquy dùng lòng ẩn nhẫn tiêu diệt cường địch mạnh hơn mình gấp mười lầntrong lịch sử cũng gặp không ít.
Lý Thừa Càn thân là thái tử, đãcó được lòng dạ ẩn nhẫn, sẽ trở thành một địch nhân đáng sợ, khi Đỗ Hàmặc quần áo đột nhiên cảm giác mình nên lưu ý Lý Thừa Càn thêm một chútnữa mới được.
Rửa mặt xong xuôi, tinh thần phấn chấn, Đỗ Hà đi thẳng tới đại sảnh.
Bên trong đại sảnh Trường Nhạc đang thay mặt hắn tiếp đãi Lý Thừa Càn,trong đại sảnh tản ra hương thơm của trà khắp bốn phía, đó là cực phẩmSư Phong Long Tỉnh trà.
Có lẽ bởi vì chất lượng nguồn nước cùngkhông khí thời cổ đại không hề bị công nghiệp ô nhiễm, trà Long TỉnhĐường triều so với đời sau càng thêm tinh khiết cùng thơm ngon, cực phẩm Sư Phong Long Tỉnh trà chỉ cần dùng một chén là có thể khiến hương tràphiêu tán cả căn phòng, làm người ta cảm giác thèm khát vô cùng.
Sư Phong Long Tỉnh trà của Đỗ phủ đều do Vũ Mị Nương tặng đến, là loại tốt nhất, ngay cả trà cống phẩm nộp lên cũng kém hơn, chỉ có điều sản lượng cực nhỏ, mặc dù là Đỗ phủ cũng không có bao nhiêu.
Đỗ Hà có chút đau lòng, loại trà này chính bản thân hắn còn không đành lòng thườngxuyên đem ra uống, Trường Nhạc thật sự quá rộng rãi, đem ra để cho trưnếm thử. Bất quá đối với suy nghĩ trong lòng Trường Nhạc hắn vẫn có thểhiểu được, Lý Thừa Càn là ca ca của nàng, hơn nữa còn là thân ca ca cùng một mẹ sinh ra, có quan hệ cốt nhục thân tình.
Ân oán giữa mìnhcùng Lý Thừa Càn mọi người đều biết, Trường Nhạc kẹt ở giữa cũng thậtkhó xử, tự nhiên hi vọng mình cùng Lý Thừa Càn có thể bắt tay giảng hòa.
- Bái kiến thái tử!
Tuy Đỗ Hà biết rõ tâm ý của Trường Nhạc, nhưng hắn cũng không biểu hiện raquá nhiều nhiệt tình, giữa hắn cùng Lý Thừa Càn giống như đôi nam châmbài xích, không khả năng kết thành một khối. Nếu nói là địch nhân, Đỗ Hà cũng không thừa nhận ý nghĩ này, bởi vì Lý Thừa Càn ngoại trừ thân phận thái tử ra, những lĩnh vực khác căn bản không cách nào so sánh với hắn, nói là địch nhân chỉ là quá xem trọng Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn còn chưa đủ tư cách làm địch nhân của hắn.
Lý Thừa Càn lộ ra dáng tươi cười trước mặt Trường Nhạc, cũng không có bất luận cảm xúc gì khó chịu, cười nói:
- Trường Nhạc, ta cùng muội tế có một số việc cần thương nghị, có thể tránh mặt một chút hay không?
Trường Nhạc lo lắng liếc mắt nhìn hai người, thầm thở dài một tiếng hành lễ rời đi.
Trường Nhạc vừa ly khai, sắc mặt Lý Thừa Càn lập tức không còn chút thân mật, trong lời nói như có ý tứ khác:
- Thật sự là trà ngon, trà Long Tỉnh này ngay cả trong hoàng cung cũng không có, sinh hoạt của muội tế thật sự thoải mái a!
Đỗ Hà không chút dao động ngồi xuống một bên, mặc dù không hiểu rõ ý đồđến của Lý Thừa Càn, nhưng hắn đã ẩn ước phát giác tuyệt không đơn giản, liền lập lờ nước đôi nói:
- Nhận được nhạc phụ đại nhân ưu ái, thật ra không tệ.
Lý Thừa Càn nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức, giễu cợt nói:
- Âm thầm khống chế tài sản của Vũ gia, thu liễm món lợi kếch sù, có thểnói một ngày tiến đấu vàng, tự nhiên sinh hoạt xa hoa thoải mái.
Đỗ Hà nghe vậy nhịn không được bật cười, mình cùng Vũ gia thân mật khôngsai, nhưng muốn nói khống chế Vũ gia là chuyện hoàn toàn vô nghĩa. Vũgia có được như ngày hôm nay không phải nhờ vào Đỗ Hà, mà là có được một vị nữ hoàng trong lịch sử nắm giữ đại cục, chuyện hư hư ảo ảo như vậymà Lý Thừa Càn lại có vẻ khẳng định, thật đúng là làm cho Đỗ Hà có chútngoài ý muốn.
Hắn là người thông minh, chỉ thoáng chốc đã hiểuđược toàn bộ chân tướng, mưu ma chước quỷ trong lòng Lý Thừa Càn cũngchợt có đầu mối. Lý Thừa Càn hận hắn tận xương, đã nắm giữ được chứng cứ phạm tội của mình, trăm phần trăm sẽ đến tìm Lý Thế Dân tố cáo mình màkhông phải đặc biệt tới thông tri cho mình. Liên hệ tới chuyện mới xảyra hôm qua, dụng ý của Lý Thừa Càn đến đây đã hiện lên rõ ràng.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Lý Thừa Càn đến đây bất thiện, mình cần gì cùng hắn khách khí?
Trầm mặc hồi lâu, chân mày hắn có chút cau lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi:
- Không biết lời này của thái tử là có ý gì? Ta nghe không hiểu!
Lý Thừa Càn vẫn một mực chú ý từng động tác của Đỗ Hà, thấy Đỗ Hà cau mày, hành động như cố gắng trấn định chính là đang chột dạ, tư liệu trongtay hắn có thể chứng minh Đỗ Hà thuyên chuyển tài sản của Đỗ gia, cũngkhông thể chính thức xác định Đỗ Hà là đại lão bản phía sau màn của Vũgia. Cho nên hắn tới đây trong đáy lòng cũng có chút tâm thần bất định,nhưng nhìn thấy Đỗ Hà biểu lộ như thế, trong nội tâm chợt yên ổn, chợtvỗ bàn, sắc mặt hiện lên dáng tươi cười âm tàn, lạnh lùng nói:
- Đỗ Hà, ngươi ít giả bộ một chút, ngươi nhìn xem đây là thứ gì?
Hắn rút trong tay áo một quyển sách nhỏ, ném tới trước mặt Đỗ Hà.
Gương mặt Đỗ Hà âm trầm nhặt quyển sách lên đọc qua, chợt bừng tỉnh hiểu rõ.
Bên trong sách nhỏ ghi lại chuyện lúc trước ôn dịch bộc phát tại Tô Châu,ngay khi mười lăm vạn dân chúng đang nguy hiểm tính mạng, vào lúc đó ĐỗHà thuyên chuyển tiền tài của Vũ gia, mua thật nhiều vật tư đến giúp đỡnạn dân thiên tai. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, hơn nữa số lượng vật tưcực lớn, không tiện ngụy trang, hắn sốt ruột việc cứu tế nên không làmra bất luận điều gì che giấu, không thể tưởng được lại bị Lý Thừa Cànnắm bắt được tay cầm.
Thấy sắc mặt Đỗ Hà âm trầm, Lý Thừa Càn càng thêm đắc ý:
- Không thể tưởng được đại danh đỉnh đỉnh Đỗ gia nhị lang thật không ngờ là người tham tài.
Luật pháp Đại Đường ngươi không phải không biết đi. Căn cứ theo luật lệ ĐạiĐường, bản thân hoặc người trong gia đình đi kinh thương, người nhàkhông được đảm nhiệm chức quan. Quan viên trong khu trực thuộc kinhthương chính là hành vi phạm pháp. Mua bán hàng hóa dù cho giao dịchcông bình, cũng phải dưới năm mươi lượng, nếu không giao dịch công bình, sẽ bị luận tội.
Quan viên buôn bán hoặc lỗ lã thiếu nợ sẽ bị xửphạt tội nhị đẳng. Quan viên cấp dưới hoặc người nhà quản lý kinh thương nếu như quan viên không biết thì xem vô tội, nếu biết sẽ bị trừng trị.Căn cứ tình tiết nặng nhẹ cấp dưới cũng bị bốn mươi tới tám mươitrượng…Mà ngươi dựa vào việc phụ hoàng tin cậy lại thiên vị, tội thêmnhất đẳng!
Sắc mặt Đỗ Hà âm trầm, ném quyển sách sang một bên, cũng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
Hành động này ở trong mắt Lý Thừa Càn chẳng khác nào thừa nhận hết thảy sự thật.
Cái đuôi của Lý Thừa Càn cơ hồ vểnh lên trời, dương dương tự đắc nói:
- Không muốn thế nào, chỉ là muội tế phải tinh tường nếu đem quyển sáchnày đưa tới trong tay phụ hoàng, sẽ là kết quả gì. Nói cho ngươi biết,phụ hoàng cần chính liêm khiết, ghét nhất chính là thứ người dùng quyềnlực như ngươi làm ra việc thiên vị, chỉ cần vạch trần, địa vị của ngươitrong lòng phụ hoàng sẽ sụp đổ, phải biết rằng nếu ấn tượng tốt bị mấtđi, muốn đền bù muôn ngàn khó khăn. Nếu ngươi thức thời nói cho cô biếtchỗ ở của Công Tôn Dạ Nguyệt, bằng không đừng trách cô trở mặt vô tình!
Vẻ mặt Đỗ Hà không chút biểu tình đứng dậy, cười nói:
- Ta còn nghĩ rằng vì sao, nguyên lai…thái tử có ý định muốn làm giaodịch với ta, không ngờ thái tử đi làm giao dịch lại mang theo thái độnày. Ta xem như đã hiểu được, như vậy thật xin lỗi, ta không biết. Tahoàn toàn không biết Công Tôn Dạ Nguyệt đang ẩn núp ở đâu, nếu thái tửcó bổn sự thì chính mình tìm đi thôi!
Lý Thừa Càn không thể tưởng được Đỗ Hà lại kiên quyết cự tuyệt như thế, thần sắc trở nên khó chịunổi, trong mắt lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đỗ Hà, ngươi thật cho rằng cô không dám tố cáo ngươi?
- Bản thân đi đứng thẳng thắn không sợ bóng dáng nghiêng, Đỗ Hà này làmviệc không thẹn với lương tâm thì sợ gì điện hạ vu oan. Muốn đi tố cáoxin cứ đi, ta không quan tâm!
Đỗ Hà hiên ngang lẫm liệt nói, haimắt nhìn thẳng qua, không chút nào nhượng bộ. Lý Thừa Càn quá mức hunghăng càn quấy, ở Đỗ phủ còn chưa tới phiên hắn đến vỗ bàn.
- Tốt tốt tốt…
Lý Thừa Càn khó thở bật cười, lửa giận trong mắt càng nồng:
- Cô thật muốn nhìn xem ngươi làm sao tránh né khỏi kiếp nạn này, chúng ta chờ xem…hừ…
Hắn cả giận hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Đỗ Hà lắc đầu cười cười, nói:
- Lý Thừa Càn, ngươi vẫn còn quá non rồi!
Trước kia hắn còn tưởng rằng Lý Thừa Càn đã đổi tính, hiểu được cái gì gọi là ẩn nhẫn, rất hiển nhiên đã đánh giá hắn quá cao.
Với tư cách là một thái tử cao cao tại thượng, hành vi xử sự của hắn đều tự cho rằng mình cao hơn nhất đẳng, đã có thói quen nói chuyện của mộtthượng vị giả, làm gì cũng tự cho rằng mình tài trí hơn người. Nhưng hắn lại không rõ, hắn cũng không đủ tư cách phục chúng, loại thái độ tàitrí hơn người kia ngược lại làm cho người phản cảm.
Đỗ Hà ngồi trên ghế, cảm giác có chút kỳ quái, đến tột cùng là ai đang âm thầm điều tra mình?
Tuy Lý Thừa Càn nắm được chứng cớ phạm tội của hắn, nhưng có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải do Lý Thừa Càn điều tra được, nếu như là hắntừ lúc lấy tới tay đã đi tới trước mặt Lý Thế Dân tố cáo Đỗ Hà. Lý ThừaCàn cũng không khả năng ở trong thời điểm mấu chốt lại ngoài ý muốn điều tra được tin tức kia. Nhất định là có người đặc biệt điều tra chuyệnnày, sau đó lựa chọn trong thời điểm này giao chứng cứ cho Lý Thừa Càn.
Như vậy đã sinh ra nhiều vấn đề.
Ai lại đang điều tra mình?
Điều tra mình có mục đích gì?
Là địch hay bằng hữu?
Vì sao sưu tầm chứng cứ phạm tội của mình?
Đủ loại đáp án không khó nghĩ ra.
Người điều tra mình tất nhiên có quan hệ mật thiết với Lý Thừa Càn, mục đíchkhông rõ nhưng là địch mà không phải bằng hữu, về phần sưu tầm chứng cứphạm tội chỉ là vì đợi tới lúc có cơ hội thích hợp sẽ đưa ra ngoài.
Địch nhân vô hình kia cao minh hơn Lý Thừa Càn rất nhiều.
Đỗ Hà chợt cười cười:
- Ngươi một mực ẩn thân trong chỗ tối, có lẽ trong tương lai có thể bắtđược điểm yếu chính thức của ta, nhưng ngươi lại vì Lý Thừa Càn mà bạilộ mục tiêu, đi ra chỗ sáng, còn muốn làm ngất trời được nữa hay sao?
Tiếng bước chân vang lên, vẻ mặt Trường Nhạc lo lắng đi tới đại đường.
Đỗ Hà tiến lên đem ái thê ôm vào trong lòng, ôn nhu hỏi:
- Làm sao vậy, chẳng lẽ gặp được thái tử?
Trường Nhạc im lặng gật đầu nói:
- Sắc mặt đại ca thật là khó xem, giống như muốn ăn thịt người. Chạm mặtcũng không thèm quan tâm lý lẽ, chẳng lẽ hai người…lại cãi nhau sao?
Đỗ Hà lắc đầu cười nói:
- Không có, nhưng thái tử điện hạ muốn tìm phu quân của nàng gây phiền toái mà thôi!
Lúc này hắn cũng không giấu diếm, đem chuyện Lý Thừa Càn muốn tố cáo hắn nói ra.
Trường Nhạc lo lắng nói:
- Tại sao đại ca lại có thể làm như vậy, kế tiếp chúng ta phải làm gì?
Đỗ Hà tự tin cười cười:
- Không có gì, chuyện gì cũng không cần làm. Hết thảy chỉ xem thái tửquyết định thế nào, thái tử không đi tố cáo ta, mọi người đều có kết quả tốt, nếu hắn vẫn không tin muốn đi tố cáo ta, ta cũng sẽ không làm gìhắn, chỉ là bên phía nhạc phụ đại nhân thật khó mà nói!
Vẻ mặt Trường Nhạc kỳ quái.
Đỗ Hà hôn nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, nheo mắt nói:
- Hãy chờ xem, bất kể là ai ở trước mặt nhạc phụ đại nhân đi tố cáo ta tham tài, hắn nhất định sẽ vô cùng bi kịch.
Lúc này Lý Thừa Càn đang trên đường đi thẳng tới hoàng cung!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]