🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lời vừa nói ra, quần thần liền biết được quyển tấu chương thật dày kiaxuất từ thủ bút của Đỗ Hà, lập tức dâng lên hứng thú thật lớn.

Lý Thế Dân cũng không giao tấu chương xuống dưới, mà cầm trong tay, nhìnthấy nội dung bên trong bắt đầu niệm lên cùng thảo luận thương nghị.

- Tiểu Đỗ ái khanh, ngươi nói chuyện phát triển Giang Nam, đầu tiên cầnthành lập một cơ cấu ngoại giao, đây là ý gì? Phát triển Giang Nam vìsao lại liên quan tới việc bang giao giữa quốc gia cùng quốc gia?

Đỗ Hà thong dong giải thích:

- Hạ thần nhắc tới việc thành lập bộ ngoại giao là có cơ sở, ở thời Chiến Quốc tới Tần Hán, tung hoành gia làm hoạt động ngoại giao chính trị làchủ yếu, sự xuất hiện của bọn họ chủ yếu là bởi vì lúc ấy tranh luậnviệc cắt cứ, vương quyền không thể củng cố thống nhất, cần dựa trên cơsở của thực lực một nước mà lợi dụng liên hợp, bài xích, nguy bức, dụ dỗ hoặc phụ thuộc hay dùng phương pháp bất chiến mà thắng, hoặc lấy tổnthất nhỏ nhất đạt được lợi tức lớn nhất. Trí mưu, tư tưởng, thủ đoạn,sách lược của bọn họ dựa trên căn bản mà xử lý tốt nhất quan hệ giữaquốc gia cùng quốc gia!

- Phát triển Giang Nam chỗ mấu chốt nhấtlà mở rộng con đường tơ lụa, điều này khó tránh sẽ cần cùng quốc giakhác tiến hành bang giao hữu hảo. Nếu như có tung hoành gia tồn tại, sẽkhiến quan hệ giữa hai nước càng thêm chặt chẽ, sinh ra càng nhiều tiếpxúc tương hợp. Ngoài ra, nếu giữa quốc gia cùng quốc gia kết giao, ở một vài quá trình khó tránh việc ma xát lẫn nhau xuất hiện. Dưới tình huống không nên dụng binh, ngoại giao là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề. Vào lúc đó, đại thần ngoại giao nếu có thể vì quốc gia đạt được lợi ích lớn nhất, tung hoành gia tồn tại liền thành chủ yếu. Kỳ thật tácdụng của ngoại giao không chỉ ở việc khai phát con đường tơ lụa trênbiển, ở trong lúc bình thường đối với tương lai Đại Đường chúng ta cũngcó được ý nghĩa. Binh pháp Tôn Tử cũng có nói: thượng binh phạt mưu,tiếp theo phạt giao, đủ thấy chính trị ngoại giao trọng yếu, mà ĐạiĐường chúng ta còn khuyết thiếu cơ cấu tổ chức tương tự như vậy!

Ngoại giao trọng yếu, không thua gì chiến tranh, ở trong chính trị cho dù là quốc gia cường đại cũng cần phải có đồng minh.

Ngoại giao trừ bỏ có thể mang đến lợi ích trong kinh tế, còn có thể xúc tiếntrao đổi văn hóa giữa quốc gia cùng quốc gia, đối với việc phát triểntiến bộ có ảnh hưởng cực kỳ lâu dài.

Một quốc gia không thể thiếu ngoại giao, ở chính trị cũng không thiếu được đồng minh. Đây là sự thật từ xưa tới nay không thể chối cãi, nhất là cường quốc quân sự càng cầnngoại giao cường ngạnh.

Bởi vì cường quốc chí cường, là phi thường dễ dàng lâm vào cục diện trở thành mục tiêu bị công kích.

Nói ví dụ như nước Đức, Hitler vô cùng cường đại, ở thời đại đó không cómột người nào, không có một quốc gia nào ngăn cản được phong mang củanước Đức. Nhưng Hitler lại thất bại, hơn nữa còn bị bại cực thảm. Mấuchốt lớn nhất trong sự thất bại của hắn chính là hắn tác chiến quá nhiều chiến tuyến, đắc tội quá nhiều quốc gia, lại không hề có một quốc giađồng minh nào hỗ trợ, còn đắc tội Liên Bang Xô Viết, Pháp, Mỹ, Anh lànhững cường quốc quân sự, đối mặt chiến thuật biển người thì cho dù nước Đức có được lực lượng có thể xem thường toàn bộ thế giới, cũng chỉ cònmột con đường thất bại. Ở trong điểm này đế vương Trung Quốc cổ đại làmcàng xuất sắc. Ở thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, mưu lược ngoại giao còn có từ ngữ xa thì thân gần thì đánh, làm như vậy có thể phòng ngừa nướcláng giềng tấn công, lại khiến nước đối địch phải thụ địch cả hai mặt,không thể chỉ đối kháng với một phương. Một kế của Phạm Tuy, diệt sáunước, hưng Tần triều, đủ thấy kế mưu thật thành công. Đạo lý này kỳ thật ai cũng hiểu được, nhiều đế vương cũng từng làm như thế, nhưng lạikhông làm được hoàn toàn.

Chủ yếu chính là ở thời đại này tầm mắt mọi người còn chưa đủ rộng rãi, thường thường chỉ đặt ở Trung NguyênHoa Hạ, chính mình tốt, cái gì cũng tốt, mặc kệ người khác chết sống,chỉ cần không ngăn cản ta, lẫn nhau đều bình an vô sự, rất ít ra mặt can thiệp chính trị của nước khác.

Làm như vậy kỳ thật không chút lý trí, dù sao dệt hoa trên gấm không bằng giúp người khi gặp nạn.

Giữa quốc gia cùng quốc đều tồn tại những điểm ích lợi giống nhau, đem những điểm ích lợi này trói buộc chung một chỗ, chẳng khác nào đem hai quốcgia cùng buộc chung trên một sợi dây thừng, cùng nhau tiến lui, sẽ hìnhthành một lực lượng cường đại hoàn toàn mới. Điểm này ở nước Mỹ hiện đại làm được cực kỳ xuất sắc, minh hữu của họ chẳng những có thể mang đếních lợi thật lớn cho nước Mỹ, còn có thể trợ giúp hạn chế kình địch củabọn họ phát triển.

Địa vị của Đường triều hiện tại cũng giống như nước Mỹ, nhưng ở ngoại giao vẫn xa xa không thể đánh đồng. Chính sáchcủa Đường triều đối ngoại thật đại khí, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng talàm bằng hữu, chúng ta là bằng hữu, ngươi muốn cùng ta là địch, ta sẽtiêu diệt ngươi, tương đối có khí phách.

Nhưng cách làm này cũngkhông được lý trí, cũng không cao minh, không đặc thù, cũng ý nghĩa toàn bộ bằng hữu đều chỉ là kết giao hời hợt.

Đại Đường cường đại họsẽ chen chúc mà đến, nếu Đại Đường phát sinh biến đổi lớn, chân chính có thể đưa tay viện thủ dốc sức giúp đỡ lại không có mấy người.

Ngược lại phần lớn còn có thể bỏ đá xuống giếng, quay giáo đánh một kích. Có thể cùng phú quý nhưng lại không thể cùng hoạn nạn.

Lựa chọn hợp lý đồng minh có thể chung chiến tuyến cùng tiến lui đây là rất trọng yếu, nhất là hôm nay Đại Đường phóng mắt ra thiên hạ lại càng cần có được đồng minh như thế.

Nếu trong ngoại giao Đại Đường có thể thành công được như nước Mỹ, sẽ càng thêm cường đại. Theo lâu dài mànói, bộ ngoại giao xây dựng là chuyện tất nhiên phải làm!

Đỗ Hà ở trong kế hoạch đem việc kiến tạo bộ ngoại giao đặt ở vị trí đầu não, có thể thấy được xem trọng như thế nào.

- Tiểu Đỗ đại nhân nói có đạo lý, thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạtgiao, việc xây dựng bộ ngoại giao là một sáng kiến hoàn toàn mới, lấymưu lược ngoại giao giải quyết phân tranh giữa quốc gia cùng quốc gia,là chiều hướng nên phát triển, là hành động nên làm.

Thần phục nghị!

Đỗ Hà giải thích xong, lập tức liền có người đứng ra đồng ý quyết định này.

Người đứng ra đầu tiên là Ngụy Chinh.

Đỗ Hà mỉm cười, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Ngụy Chinh ở Đường triều luôn chủ trương gắng sức thực hiện bất chiến, cho rằng tránh chiếntranh mới là đạo lý khiến đất nước trở thành cường quốc.

Việc xây dựng bộ ngoại giao biểu thị tranh cãi giữa quốc gia cùng quốc gia trong tương lai sẽ dùng ngoại giao là việc chính, Ngụy Chinh đương nhiên vôcùng ủng hộ.

Chỉ là hắn không hiểu rõ tâm ý của Đỗ Hà, việc xâydựng bộ ngoại giao cũng không phải vì tránh chiến tranh, ngược lại là vì khai chiến, lấy sách lược thân xa đánh gần cùng kết giao với quốc giacó lợi cho Đại Đường, kết minh cùng khai phát kinh tế giữa quốc gia cùng quốc gia để lớn mạnh bản thân, ngoài ra còn dùng việc phát triển kinhtế mở rộng quân bị, khai phát ranh giới, cũng không phải một mặt chỉdùng ngoại giao để tránh né chiến tranh, đó là hành vi cực kỳ yếu đuối,không hợp với bản tính hiếu chiến của Đỗ Hà.

Nhưng được NgụyChinh đồng ý thành lập bộ ngoại giao, vì vậy ý kiến này cũng không cầntrì hoãn, được ba vị tể tướng có lực ảnh hưởng lớn nhất Đường triều ủnghộ, căn bản không còn tồn tại ý kiến phản đối.

Ngụy Chinh đồng ý dĩ nhiên là có lợi cho mình, vì vậy Đỗ Hà cũng không cần giải thích tường tận, cứ tùy ý cho hắn nghĩ như thế.

Lý Thế Dân hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Đỗ Hà, hai người đều thuộc dạng người thích hiếu chiến, đều có ý nghĩa mở mang bờ cõi, hoành đồ đại chí dương oai nước khác, bình thường khi nói chuyện phiếm cũng luôn nhắc tớichuyện khai cương khoách thổ. Đỗ Hà cũng không chỉ một lần tỏ vẻ muốnchinh chiến, nếu nói hắn thích chủ hòa, Lý Thế Dân chính là người thứnhất không tin.

- Liên cũng cảm thấy lời nói của tiểu Đỗ ái khanh cực kỳ có lý, việc thành lập bộ ngoại giao có ý nghĩa lâu dài đối vớiphát triển của Đại Đường trong tương lai! Nhưng dùng tên bộ ngoại giaokhông đủ chuẩn xác, thôi thì sửa tên Túng Hoành Ti đi!

Lý Thế Dân là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với danh hiệu cũng rất chú ý.

- Túng giả, hợp chúng nhược dĩ công nhất cường dã; hoành giả, sự nhấtcường dĩ công chúng nhược dã, sách biện chi sĩ thủy vu túng hoành họcthuyết, túng hoành học thuyết đứng đầu chư tử bách gia của Hoa Hạ, TúngHoành Ti thật thích hợp. Bệ hạ thánh minh!

Ai nói danh thần không biết nịnh nọt, chiêu vỗ mông ngựa của Ngụy Chinh chẳng những thật cóvăn hóa, còn đặc biệt thơm ngào ngạt.

Lý Thế Dân đắc ý vểnh cả đuôi lên trời.

Đáy lòng Đỗ Hà buồn bực, đây đúng là chênh lệch đi, Lý Thế Dân chẳng quachỉ đổi cái tên liền được hai chữ “Thánh minh”, còn chính mình phải nghĩ cách sao lại không thấy người nào đứng ra khen ngợi đi?

Lý Thế Dân nói tiếp:

- Tiểu Đỗ ái khanh ở trong tấu chương nói việc phát triển Giang Nam liênquan tới bách tính, việc này liên lý giải. Dân cư là tượng trưng cho sựphồn hoa, muốn phát triển Giang Nam, mở rộng nhân khẩu Giang Nam là rấttrọng yếu, nhưng điểm này cũng không dễ dàng thực hiện.

Cổ nhân lưu luyến quê hương, đối với quê nhà có cảm tình cực kỳ thâm hậu.

Điều này cũng giống như thân phận của đời sau, người đời sau khi giới thiệumình, trước tiên giới thiệu chức vị, sau đó đem thân phận mình viết rõràng rành mạch, sợ người khác không biết. Mà cổ nhân lại đem điểm tựagiới thiệu quê nhà trước, phần lớn bọn họ nói chuyện luôn nói mình làngười phương nào đến, sau đó mới thông báo tên của họ.

Từ điểm này cũng có thể thấy được, cổ nhân xem trong quê hương như thế nào.

Nhân khẩu Giang Nam thiếu thốn, phương pháp duy nhất muốn mở rộng dân cư làphải di dời dân chúng, làm cho dân chúng chịu xa xứ cũng không phải làchuyện dễ dàng, xử lý không tốt thậm chí sẽ kích thích dân biến.

Đỗ Hà nói:

- Về điểm này thần cũng có suy nghĩ qua. Cảm thấy không thể mạnh mẽ cưỡng chế dân chúng di dời, nhưng có thể dụ dỗ, đại khái phương pháp bao hàmtrong hai điểm: thông qua giảm miễn thu nhập thuế, hấp dẫn thương nhân ở lại; thương nhân càng nhiều kinh tế tất nhiên bay lên. Tiếp theo khaikhẩn ruộng tốt, nguồn nước Giang Nam cực kỳ phong phú, đất đai phì nhiêu chưa khai hoang lại đầy dẫy khắp nơi. Chỉ cần chúng ta khai khẩn đấthoang, cho dân chúng thuê với giá rẻ, có thể hấp dẫn dân chúng đến ởlại. Chỉ cần phương pháp vừa phải, không lo dân chúng không bị hấp dẫn.Dù sao đối với dân chúng mà nói cuộc sống tốt đẹp so với thứ gì cũngtrọng yếu hơn.

Ngụy Chinh khẽ cười nói:

- Hành động nàycủa tiểu Đỗ đại nhân chẳng những lấy được lòng dân chúng, còn nhằm vàotình cảnh thiếu lương thực của Đại Đường mà suy nghĩ, đáng giá dùng thửxem. Nhưng hiệu quả của hành động này có chút chậm chạp, trong thời gian ngắn rất khó có được hiệu quả lớn, Ngụy mỗ chỉ nói lời thật, tiểu Đỗđại nhân hãy kiến lượng!

Đỗ Hà chỉ mỉm cười, hắn cũng không hềtức giận, kỳ thật tai hại này hắn cũng sớm biết, chỉ là trong khoảnhkhắc nghĩ không ra còn có biện pháp nào hữu hiệu hơn, liền nói:

- Lời của Ngụy tướng tiểu tử cũng có nghĩ qua, chỉ là ngoại trừ biện pháp này thật không nghĩ ra còn biện pháp nào khác tốt hơn.

Ngụy Chinh nói:

- Bệ hạ, thần có một biện pháp hẳn có thể giải quyết được vấn đề khó khăn này!

Lý Thế Dân cũng đang suy nghĩ vấn đề về nhân khẩu này, nghe vậy tinh thần rung lên, vội hỏi:

- Ái khanh mau nói đi!

Đỗ Hà cũng dựng thẳng lỗ tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.