Giờ phút này Lý Thừa Càn mang theo thái độ hưng sư vấn tội, thanh âmmạnh mẽ, tựa hồ một khắc này chân của hắn cũng không có tật, eo thẳngtắp, uy phong bát diện. Khí phách của hắn làm cho người ta phải ngưỡngmộ ngẩng nhìn, hắn hoàn toàn không để ý tới người hầu trong phủ, thẳngvào đại sảnh.
Hắn cũng từng đi qua Đỗ phủ vài lần, đều mang theonỗi oán hận rời đi, hiện tại ánh mắt hắn cực kỳ thâm trầm, cũng khôngcần người khác dẫn đường. Chỉ sau một khắc đã đi tới gần đại sảnh.
Trong đại điện Lý Thế Dân ngồi trên chủ vị, sắc mặt âm trầm, băng lạnh nhưsương. Đỗ Hà ngồi ở một bên cũng không nói gì, trong lòng đang tính toán làm thế nào lợi dụng việc kia đem đám tử sĩ của Lý Thừa Càn một lướibắt gọn.
Tương xử ba bốn năm, Đỗ Hà tự hỏi mình có chút giảithích vị hoàng đế Lý Thế Dân trước mặt, ở mặt ngoài Lý Thế Dân tuy không giết Biện Cơ ngay tại bờ sông Vị Thủy, cũng không lập tức nổi trận lôiđình. Kỳ thật dù sao Lý Thế Dân cũng không phải người hồ đồ, cũng khôngphải một vị hoàng đế chuyện gì cũng làm ra được mà bất chấp hậu quả.
Nếu như Lý Thế Dân giết chết Biện Cơ ngay tại bờ Vị Thủy, như vậy lúc hưngsư vấn tội, chuyện Lý Thừa Càn nuôi dưỡng nam sủng trêu chọc chính mẫuthân của mình sẽ lan truyền ra ngoài.
Như vậy uy nghiêm của hoàng thất sẽ chịu tổn thương rất nhiều, Lý Thừa Càn cũng sẽ lưu lại tiếngxấu muôn đời, sa vào trò cười cho hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2150727/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.