Chương trước
Chương sau
Trong Lộc Minh sơn trang, vài tên đại hán đem Sách Anh cột lên bánh xe. Lai Tuấn Thần nổi trận lôi đình, chỉ vào Sách Anh rống to:
- Đánh cho ta, đánh cho đến chết.
Sách Anh tay chân đều bị buộc chặt, trong miệng nhét vải rách, gã sợ tới mức mặt không còn chút máu ‘ô, ô’ hô to, ánh mắt hướng về phía đại ca Sách Văn cầu xin.
Sách Văn lại lảng tránh ánh mắt của gã, xoay đầu qua một bên, xe ngựa áp tải Trang Văn Thái bị chặn lại, Trang Văn Thái bị người đoạt đi, đối phương rõ ràng nắm giữ hướng đi của bọn họ, trong trang viên không có gian tế là không thể nào.
Ngay lúc Lai Tuấn Thần ở trong trang viên truy ra nội ứng, có người tố giác huynh đệ Sách Anh của hắn ta, nói gã chính miệng từng nói với mọi người, đoàn xe sẽ bị chặn lại, làm Lai Tuấn Thần giận tím mặt.
Sách Văn trong lòng cũng hiểu được, đệ đệ của gã luôn tùy tiện, rất nhiều quy củ đều không xem ra gì, quan trọng hơn là, gã và Lai Phong thù hận sâu đậm, nếu như đối phương lấy điều kiện giết chết Lai Phong để lôi kéo gã, khó đảm bảo gã sẽ không nhất thời hồ đồ.
Lúc này, một gã đại hán xé toang quần áo Sách Anh một phát, phía sau lưng toàn bộ lộ ra, đại hán vung trường tiên, hung hăng từng phát hướng phía lưng Sách Anh mà đánh, Sách Anh hét lên một tiếng khó chịu, thiếu chút nữa đau đến hôn mê.
Lai Tuấn Thần sắc mặt xanh mét, cho dù Sách Anh không thừa nhận chuyện để lộ tin tức, nhưng lửa giận khi Trang Văn Thái bị cướp đi và sự đau lòng khi cháu trai bị bắn chết khiến cho y đem tất cả hận ý đều trút lên người Sách Anh.
Lúc này, có võ sĩ chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Trung Thừa, Lưu ngự sử từ kinh thành đã tới, nói có chuyện quan trọng cần báo cáo.
- Dẫn y tới ngoại thư phòng của ta.
Lai Tuấn Thần chỉ phân phó với thủ hạ một tiếng, lại chỉ vào Sách Anh hung hăng mắng:
- Đánh cho ta.
Gã xoay người đi về hướng ngoại thư phòng, đợi lúc Lai Tuấn Thần đi xa, Sách Văn lúc này mới hướng vài tên hành hình chắp tay cầu xin:
- Mong huynh đài hạ thủ lưu tình.
Vài tên hành hình thật ra cũng biết, nếu Trung Thừa không có trực tiếp giết chết Sách Anh, chính là nói Trung thừa còn không muốn mạng của gã, bọn họ đương nhiên sẽ không thật sự giết chết.
Tên hành hình cầm đầu gật gật đầu, lại bắt đầu đánh về hướng Sách Anh, nhưng xuống tay cũng giảm đi sức lực.
Lai Tuấn Thần đi về phía ngoại thư phòng, thì không lâu sau, Thị ngự sử Lưu Quang Nghiệp vội vàng đi đến, khom người thi lễ nói:
- Ty chức tham kiến Trung thừa.
- Phát sinh chuyện gì?
Lai Tuấn Thần thấy hơi kì lạ, Lưu Quang Nghiệp không ngờ từ Lạc Dương chạy đến tìm mình, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó?
Lưu Quang Nghiệp tay lấy ra một tờ giấy đưa cho Lai Tuấn Thần:
- Đây là Lương Vương nhắn lại cho Trung Thừa, y nói rất quan trọng, kêu ta lập tức giao cho Trung Thừa.
Lai Tuấn Thần vội vàng tiếp nhận tờ giấy, lập tức bị dọa một phát, trong tờ giấy Võ Tam Tư chỉ nói một câu:
- Tương Vương bị ám sát.
Lai Tuấn Thần ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu gã hỏi Lưu Quang Nghiệp:
- Ngươi ở Lạc Dương nghe nói Lý Đán bị ám sát sao?
Lưu Quang Nghiệp lắc đầu, nhưng rồi lại gật gật đầu, Lai Tuấn Thần nhướn mày:
- Ngươi đây là ý gì?
- Hồi bẩm Trung Thừa, ty chức quả thật nghe nói Lý Đán đã xảy ra chuyện, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì ty chức lại không biết, chỉ có điều nghe nói hắn vẫn chưa chết.
Lai Tuấn Thần lại lâm vào trầm tư, sở dĩ gã rất để ý chuyện Lý Đán bị ám sát, là bởi vì gã chuẩn bị khai đao từ Lý Đán, trong khoảng thời gian này gã phái người thu thập tin tức từ chung quanh Lý Đán, ngay cả Võ Tam Tư cũng phái võ sĩ đến trợ giúp gã.
Mà lúc này truyền ra tin tức Lý Đán bị ám sát, hậu quả trực tiếp nhất chính là gã hao thời gian tốn sức lực, sự cố gắng trả giá của gã đều uổng phí, Lai Tuấn Thần quả thực hoài nghi Lý Đán dùng khổ nhục kế để thoát khỏi điều tra của gã.
Lai Tuấn Thần ngẩng đầu nhìn sắc trời, màn đêm vừa mới buông xuống, thời gian còn kịp, gã lập tức quyết đoán nói:
- Lập tức trở về Lạc Dương.
Trong một gian phòng nhỏ bên hồ ở Lộc Minh sơn trang, nằm ở trên giường là Sách Anh với máu thịt mơ hồ, sau lưng máu tươi đầm đìa, vết thương cực kỳ khủng bố, gã bị đánh năm mươi roi, nếu không phải người hành hình hạ thủ lưu tình, mạng nhỏ của gã cũng khó bảo toàn.
Một thị nữ đang bôi thuốc trị thương ở sau lưng gã, đau đớn mãnh liệt làm gã không kìm lòng nổi kêu to, xoay tay lại chính là một cái tát, thị nữ sợ tới mức che mặt đứng lên, không dám bôi thuốc cho gã lần nữa. Sách Anh hung tợn ra lệnh :
- Tiếp tục bôi thuốc, không cho dừng lại.
Lúc này cửa được mở ra, Sách Văn từ bên ngoài đi vào, huynh đệ nhiều năm làm cho Sách Anh cực kỳ quen thuộc tiếng bước nhân của huynh trưởng, gã lạnh lùng hỏi:
- Huynh sao không về Lạc Dương?
- Trung thừa kêu huynh mai mới trở về, ngài nói tha cho đệ một mạng, kêu huynh chiếu cố đệ.
- Tha đệ một mạng?
Sách Anh cười lạnh một tiếng nói:
- Gã là sợ mất đi mỗi năm một vạn quan tiền ủng hộ của Sách gia thì có.
Sách Văn thở dài, nói với thị nữ:
- Ngươi lui xuống trước đi.
Thị nữ thi lễ, liền vội vàng lui xuống. Sách Văn ngồi xuống bên cạnh đệ đệ, nhặt thuốc mỡ lên tiếp tục bôi cho gã:
- Đệ nói cho huynh biết lời thật lòng, đến cùng có phải đệ không?
- Huynh cũng không tin đệ ư?
Sách Anh gấp đến mức nhảy dựng lên, lập tức phía sau lưng đau nhức, cơn đau làm gã hô to một tiếng, rồi lại nằm gục xuống, gã hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bọn họ bị phục kích liên quan gì đến đệ, đến Lai Tuấn Thần cũng biết không phải đệ, gã chỉ lấy đệ ra trút giận thôi, hiện tại ngay cả huynh cũng hoài nghi đệ,
- Không phải huynh hoài nghi đệ, bởi vì huynh hiểu rất rõ đệ, đệ từ nhỏ làm theo ý mình, không nói đến quy tắc.
- Huynh không cần nói nữa.
Sách Anh cực kỳ mất hứng, ngắt lời huynh trưởng:
- Đệ đã bị đánh như vậy, huynh nếu không giúp đệ nói chuyện, còn tới hoài nghi đệ, thôi đi, huynh đi đi.
Sách Văn khắc chế sự bất mãn trong lòng nói:
- Huynh không phải hoài nghi đệ, huynh là đang nhắc nhở đệ, hiện tại Lai trung thừa và đám người Lý Trân đấu tranh đến mức ngươi chết ta sống, đệ ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, làm phiền hà gia tộc.
Sách Anh sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói:
- Đệ biết rằng huynh muốn thay thế Lý Trân, huynh yên tâm, đệ cho dù bị đánh chết cũng không để liên lụy đến tiền đồ của huynh, được rồi, đệ muốn nghỉ ngơi, mời huynh.
Sách Anh nhắm mắt lại không nói thêm một câu nào nữa. Sách Văn biết đệ đệ bất mãn với mình không thay gã biện hộ, nhưng trong lòng hắn ta cũng thực căm tức Sách Anh tùy hứng làm bậy, sớm hay muộn sẽ hại chính mình, hắn ta rốt cục không kìm nổi, hừ một tiếng, buông thuốc mỡ rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi khi Sách Văn đi xa, Sách Anh mới chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe ra hung quang, thấp giọng lẩm bẩm:
- Thù này không báo, ta thề không làm người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.