Chương trước
Chương sau
Trong khoảng thời gian suốt mười năm, Tiết Hoài Nghĩa vẫn luôn quyền cao chức trọng, trong đế quốc Đại đường sự tồn tại của y cũng gần như là sự tồn tại của Võ Tắc Thiên, không ai dám chọc y, chớ nói đến binh lính thủ thành, cho dù y xông vào hoàng cung hay là Hoàng thành cũng không ai dám chặn y.
Binh lính trên thành nghe tên Tiết Hoài Nghĩa, sợ tới mức vội vàng báo với Giáo úy đang trực, một lát sau, một quan quân xuất hiện trên đầu thành, vẻ mặt có chút khẩn trương hỏi:
- Đại tướng quân có lệnh xuất thành của Thánh Thượng không?
Tiết Hoài Nghĩa giận tím mặt, chỉ về phía đầu thành mắng:
- Đồ khốn kiếp, ta muốn ra khỏi thành, ngươi dám dùng Thánh Thượng để doạ ta?
- Ty chức không dám, bởi vì...
Quan quân thủ thành khiếp đảm nhìn phía hoàng cung đang bốc cháy, hiển nhiên, trong cung đã xảy ra chuyện, lúc này, ai dám tự tiện mở cửa thành.
Hắn không dám đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa, chỉ đành nơm nớp lo sợ nói:
- Bởi vì đêm nay là đêm Thượng Nguyên, đêm Thượng Nguyên không có lệnh của Thiên tử, không cho phép tuỳ ý mở cửa thành.
Hắn tìm tạm một cái cớ, Tiết Hoài Nghĩa chưa từng nghe thấy có chuyện như vậy, y sốt ruột, cũng càng thêm căm tức, chỉ về phía đầu thành mắng to:
- Nếu như ngươi không mở cửa thành, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi.
Giáo úy thủ thành sợ hãi, không biết nên làm thế nào mới tốt, lúc này, một người áo đên vội vàng đi đến bên cạnh hắn, hạ giọng nói với hắn hai câu, lại đưa cho hắn nhìn một thứ, Giáo úy ngẩn ra, lập tức gật đầu.
Lúc này hắn nói với Tiết Hoài Nghĩa:
- Đại tướng quân xin chờ một chút, ta lập tức mở cửa thành.
Hắn nhìn thấy người áo đen đi xa khuất, lập tức ra lệnh:
- Mở cửa thành.
Thành Lạc Dương là cửa thành phục thức, chia thành nội thành và ngoại thành, ở giữa là Ủng thành, Ủng thành dài khoảng năm trăm bước, rộng khoảng ba trăm bước, bốn phía đều có cửa thành, bình thường Hoàng đế ra khỏi thành, đều là đi con đường giữa trong và ngoài tường thành, như vậy sẽ không kinh động đến cư dân trong thành, cũng tương đối an toàn.
Cửa nội thành bắt đầu mở, Tiết Hoài Nghĩa mang theo hơn mười võ tăng vọt vào trong Ủng thành, cửa thành lập tức đóng lại, nhưng điều ngoài dự kiến của Tiết Hoài Nghĩa chính là, cửa thành bên ngoài không mở ra, bọn họ bị vây lại trong Ủng thành.
Tiết Hoài Nghĩa vừa sợ vừa giận, hét lớn:
- Đồ chó chết, các ngươi muốn tạo phản sao?
Lúc này, trên đầu thành lại truyền đến giọng nói lạnh lùng:
- Tiết Hoài Nghĩa, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa.
Tiết Hoài Nghĩa ngẩng đầu, chỉ thấy trên đầu thành có mười mấy binh sĩ Nội vệ đang đứng, một người đứng đầu, người mặc áo giáp, tay cầm cung tiễn, đúng là Phó thống lính nội vệ Lý Trân.
- Lại là ngươi.
Tiết Hoài Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lý Trân, ngươi thực sự muốn đối nghịch với ta sao?
- Thù bị đánh lén sau có thể quên, hôm nay chính là ngày ngươi nạp mạng.
Lý Trân rút một mũi tên từ trong bình mũi tên ở phía sau, giương cung lắp tên, buông dây cung, một mũi tên lang nha như sét đánh bay tới, lực mũi tên mạnh mẽ, võ tăng bên người Tiết Hoài Nghĩa không kịp trốn, bị một mũi tên bắn thủng cổ họng.
Y kêu thảm một tiếng, từ trên ngựa rớt xuống đất, Tiết Hoài Nghĩa và đám võ tăng còn lại sợ tới mức hồn bay phách lạc, quay đầu ngựa lại chạy về hướng trong cửa thành.
Lúc này, Lý Trân lại bắn ra hai mũi tên, hai võ tăng phía sau lưng trúng tên, kêu thảm một tiếng ngã ngựa.
Tiết Hoài Nghĩa chạy tới cửa nội thành, lúc này y đã không còn muốn ra khỏi thành nữa, chỉ muốn rời khỏi Ủng thành, y tình nguyện đến trước mặt Võ Tắc Thiên chịu phạt, cũng không muốn bị Lý Trân chơi trò mèo vờn chuột giết chết từng người từng người một.
- Mở thành, để cho ta vào.
Tiết Hoài Nghĩa khản giọng hô to, gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Nhưng trên đầu thành lại không có người nào, Giáo Uý vừa rồi cũng không thấy bóng dáng đâu, lúc này, trên đầu thành lại bay tới hai mũi tên, mấy tên võ tăng trúng tên lại ngã ngựa.
Tiết Hoài Nghĩa sợ tới mức thất hồn lạc phách, y nhìn thấy mười mấy nội vệ xuất hiện trên đỉnh đầu mình, tay cầm nỏ, y vạn bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu chạy về hướng Ủng thành.
Nhưng bọn họ vẫn không thoát khỏi sự truy sát của binh lính nội vệ, không ngừng có tên bắn tới, khiến cho võ tăng bên người Tiết Hoài Nghĩa từng người từng người bị bắn chết.
Sau nửa canh giờ, bên cạnh Tiết Hoài Nghĩa chỉ còn lại hai người, bọn chúng đã xuống ngựa, trốn ở sau ngựa, dùng chiến mã để làm lá chắn cho bọn chúng.
- Lý thống lĩnh, tha...cho ta đi, điều kiện gì ta cũng có thể đồng ý.
Tiết Hoài Nghĩa bắt đầu cầu xin Lý Trân, nhưng y còn chưa dứt lời, một mũi tên lang nha bay tới từ phía bên trái thành, sượt qua má y, một mũi tên bắn thủng đầu võ tăng ở phía sau y.
'A!' võ tăng kêu thảm thiết, gục trên người Tiết Hoài Nghĩa, lập tức mất mạng, Tiết Hoài Nghĩa bị doạ gần như ngất đi.
Gã võ tăng cuối cùng không chịu được áp lực quá lớn, chạy ra khỏi chiến mã, giơ tay la to, chạy về hướng cửa thành.
Mấy mũi tên bắn về phía gã, gã ít nhất cũng phải trúng ba mũi tên, té trên mặt đất, thân thể co giật vài cái, lập tức mất mạng.
Lúc này, mười lăm võ tăng đi theo Tiết Hoài Nghĩa toàn bộ đã bị bắn chết, chỉ còn lại một mình Tiết Hoài Nghĩa, cùng với hơn mười chiến mã thất hồn lạc phách.
Cửa nội thành rốt cục mở ra, Lý Trân mang theo mười mấy nội thị vệ chạy tới, rất nhanh liền bao vây Tiết Hoài Nghĩa.
Tiết Hoài Nghĩa mặt xám như tro tàn, tê liệt ngồi dưới đất, một câu cũng không nói nên lời, Lý Trân hận không thể một kiếm chặt đầu y, nhưng hắn biết, mình không thể giết chết Tiết Hoài Nghĩa, nhất định phải giao cho Võ Tắc Thiên xử lý.
- Trói y lại.
Vài binh lính nội thị vệ nhảy xuống ngựa, dùng dây thừng trói Tiết Hoài Nghĩa lại, dùng vải rách nhét vào trong miệng y, lại đặt y lên một con ngựa, Lý Trân dặn dò Giáo Uý thủ thành xử lý đám thi thể còn lại, bọn họ quay đầu ngựa liền chạy về hướng hoàng cung.
Trong Hoàng thành và trong cung đã loạn thành một đoàn, tất cả tăng nhân tham gia pháp hội và tín đồ đều bị thị vệ truy nã, tạm thời giam giữ trong thiên lao Đại Lý Tự.
Võ tăng trong Lân Chỉ tự cũng sợ chết mà cam tâm chịu trói, bọn chúng từng người từng người đi ra khỏi nội đường Quan Âm, lập tức bị binh lính Thiên Ngưu vệ chờ ở bên ngoài trói lại.
Mấy nghìn tăng nhân ngồi đầy mấy gian đại viện của Lân Chỉ tự, khôi giáp và đao kiếm chồng chất như núi phía trước và trong viện, trở thành chứng cứ bọn chúng mưu đồ tạo phản.
Ngọn lửa ngút trời đã nuốt hết Minh đường và Thiên đường, lúc Lý Trân dẫn theo Tiết Hoài Nghĩa đi vào Hoàng thành, liền nghe thấy trong cung truyền đến một loạt tiếng hô, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng sụp đổ như long trời lở đất.
Đây là mấy chục cái cột dưới lòng Minh đường bị đốt gãy, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng mười vạn cân của Minh đường, Minh đường to lớn ầm ầm sụp xuống, Thiên đường ở bên cạnh cũng sụp đổ, mặt đất chấn động, tường thành và quan thự cũng chấn động, chỉ thấy khói bụi mù mịt bay lên trời, cao gần trăm trượng, toàn bộ thành Lạc Dương đều cảm nhận được chấn động khi Minh đường và Thiên đường sụp đổ.
Lý Trân ghìm chặt chiến mã, hắn và bọn thị vệ an ủi đám ngựa bị chấn kinh, một hồi lâu sau, trong cung rốt cục yên tĩnh lại, nhưng trong cung và Hoàng thành vẫn tràn ngập tro bụi như cũ.
Tiết Hoài Nghĩa nằm trên ngựa, mắt nhắm chặt, y vẻ mặt không biểu cảm, dường như tất cả không liên quan đến y.
Lý Trân dùng y phục che mặt mũi lại, mang theo đám người cúi đầu chạy về hướng hoàng cung, đi đến trước cửa Ứng Thiên, vừa lúc gặp phải Thái Bình công chúa nghe được tin tức chạy tới.
Thái Bình công chúa đã biết mình bị Lý Trân lừa, căn bản chẳng có võ tăng vận chuyển khôi giáp gì ra khởi chùa Bạch Mã, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay không liên quan gì đến chùa Bạch Mã, toàn bộ đều xảy ra ở trong cung và trong Lân Chỉ tự.
Trong lòng nàng vô cùng tức giận, vội vã chạy tới hoàng cung, an ủi mẫu thân một chút, nàng muốn đi gặp Võ Diên Tú hỏi thăm tình hình, vừa đi từ trong cung ra, không ngờ lại gặp Lý Trân.
- Là ngươi.
Thái Bình công chúa sắc mặt âm trầm, cùng lúc đó, nàng cũng nhìn thấy sau ngựa Lý Trân có một người, nàng phản ứng rất nhanh, lập tức đoán ra người này có khả năng là Tiết Hoài Nghĩa.
Trong lòng Lý Trân cũng âm thầm kêu khổ, chỉ vì quá nhiều khói bụi, hắn không phát hiện Thái Bình công chúa kịp thời, hắn chỉ đành tiến lên khom người thi lễ:
- Lý Trân tham kiến công chúa điện hạ.
Thái Bình công chúa cười lạnh hai tiếng:
- Lý Trân, ngươi không kịp thời ngăn chặn đại hoả đốt hết Minh đường.
Về điểm này, Thượng Quan Uyển Nhi sớm đã có đối sách, chỉ cần việc Mã Ứng Luân bị giết không bị vạch trần, vậy bọn họ có thể che dấu việc đã biết trước kế hoạch của Tiết Hoài Nghĩa, bọn họ chỉ chú ý đến đối phó với võ tăng ở Lân Chỉ tự.
Lý Trân không chút hoang mang nói:
- Khởi bẩm Công chúa điện hạ, Minh đường bị đốt chúng ta cũng không chuẩn bị kịp, không nghĩ tới y lại điên cuồng phát rồ như thế.
- Đúng vậy a, người này quả thực phát rồ rồi, lại dám đốt cả Minh đường.
Thái Bình công chúa chậm rãi đi tới trước mặt Tiết Hoài Nghĩa, dùng roi ngựa nâng mặt y lên, nàng bỗng nhiên hung hăng tát Tiết Hoài Nghĩa hai cái, thét lên:
- Bắt lấy y cho ta, ta muốn áp tải y đi gặp mẫu thân.
Vài tuỳ tùng thấy thị vệ của Thái Bình công chúa muốn động thủ, Lý Trân hét lớn một tiếng:
- Đợi đã.
Thái Bình công chúa rõ ràng muốn cướp công lao bắt được Tiết Hoài Nghĩa, Lý Trân sao có thể để nàng mang Tiết Hoài Nghĩa đi, hắn tiến lên một bước, chặn mấy tên thị vệ của Thái Bình công chúa lại, lạnh lùng nói:
- Sự tức giận của Công chúa điện hạ ty chức có thể hiểu được, nhưng Tiết Hoài Nghĩa là phạm nhân của Nội vệ, ty chức đã phái người bẩm báo với Thánh Thượng, mong điện hạ không can thiệp vào công việc của Nội vệ.
Mặt Thái Bình công chúa lập tức trầm xuống, ánh mắt giống hệt chim ưng lạnh lẽo nhìn Lý Trân, nàng hừ một tiếng:
- Lý thống lĩnh định chống lại ta sao?
- Hắn chẳng qua chỉ là một thống lĩnh nội vệ nho nhỏ sao dám chống lại Công chúa điện hạ?
Một giọng nói trào phúng truyền đến từ bên cạnh, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi đi ra từ trong cửa Ứng Thiên, đi theo sau còn có một đám cung nữ, ánh mắt như cười như không nhìn chăm chú vào Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa xoay người, nàng lui về sau vài bước, trên mặt vô cùng tức giận, Thượng Quan Uyển Nhi kịp thời đuổi tới khiến mặt mũi của nàng có chút méo mó.
Nàng vốn định dùng thân phận Công chúa điện hạ để cưỡng ép Lý Trân, buộc hắn phải giao Tiết Hoài Nghĩa cho mình, nhưng bây giờ Thượng Quan Uyển Nhi đã tới, vẫn còn muốn cướp Tiết Hoài Nghĩa thì đúng là không thực tế rồi.
Trên mặt nàng một lúc trắng một lúc lại đỏ, xoay người ra lệnh:
- Chúng ta đi.
Hơn mười thị vệ đi theo nàng vào trong Hoàng thành, Tiết Hoài Nghĩa bỗng nhiên khẩn trương, ô ô hô to, y mong Thái Bình công chúa đưa mình đi, cho dù thế nào, y và Thái Bình công chúa từng là đồng minh đối phó với Thượng Quan Uyển Nhi, nếu y được Thái Bình công chúa mang đi có lẽ còn một con đường sống.
Nhưng y không còn cơ hội nữa rồi, Lý Trân xoay người hung hăng tát y vài cái, Tiết Hoài Nghĩa bị đánh choáng váng, đợi đến khi y lại tìm Thái Bình công chúa thì nàng đã cùng thị vệ đi xa.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Hoài Nghĩa, nhìn y chăm chú một lát, không nhịn được cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Lý Trân:
- Áp tải y vào cung, ta nghĩ...Thánh Thượng đang chờ y đến.
Lý Trân liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Trân đi đến một bên, hỏi hắn:
- Có gì lo lắng sao?
Lý Trân nhìn thoáng qua Tiết Hoài Nghĩa, thấp giọng nói:
- Giao y cho Thánh Thượng liệu có đúng đắn không?
Thượng Quan Uyển Nhi lắc lắc đầu nói:
- Y đốt Minh đường và Thiên đường, trời đất khó dung, Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho y, ngươi yên tâm đi. Lòng ta sáng như gương, y không thoát khỏi một kiếp này đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.