Dần dần đến giờ Hợi, Vô Già pháp hội cũng sắp kết thúc, Tiết Hoài Nghĩa lại càng thêm lo lắng, khoanh tay đi qua đi lại trong trướng.
Dựa theo ước định, võ tăng đứng đầu Lân Chỉ tự phải cho người báo cáo với y tiến độ bên Lân Chỉ tự thế nào, nhưng đến tận bây giờ, bên Lân Chỉ tự vẫn chưa có tin tức gì, khiến trong lòng y sinh ra một loại cảm giác bất an lo lắng.
Y đã phái người đi hỏi thăm tin tức, nhưng người phái đi hỏi thăm tin tức cũng một đi không trở lại, khiến trong lòng y rất lo lắng.
Lúc này Tiết Hoài Nghĩa đã tỉnh táo lại sau khi bị sự phẫn hận che mờ con mắt, y lại quay đầu nhìn kĩ kế hoạch của mình, cũng bị sự điên cuồng trong đó doạ sợ.
Tiết Hoài Nghĩa không phải người ngu xuẩn, nhược điểm lớn nhất của y chính là dễ mất lý trí, làm việc cực đoan, nhưng khi y tỉnh táo lại, y cũng thường hay hối hận vì sự điên cuồng của mình.
Nếu như trước đây những việc làm cực đoan cũng chưa đến mức tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì thì hôm nay lại khác hoàn toàn rồi.
Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa cũng bắt đầu cảm thấy sợ rồi, cho dù kế hoạch của y thành công, y cũng khó lòng thoát chết, giờ phút này, cái chết cách y gần như thế, khiến cho y kinh hồn bạt vía.
- Còn bao lâu nữa thì đến giờ Hợi?
Tiết Hoài Nghĩa rốt cục không kìm được hỏi.
- Bẩm Đại tướng quân, sắp đến rồi.
Tiết Hoài Nghĩa rốt cục quyết định từ bỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/1584035/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.