Lão Vương gia xuất hiện vào lúc này nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Vi Thuận Khánh biết Ngô thái y đang ở trong Phó Vương phủ cũng không nghĩ đến.
Vi Thuận Khánh tin Phó Vương phủ hẳn là đã biết Sùng Minh Đế trúng mị thuật, nếu biết, bọn họ nên biết hắn có thể làm Sùng Minh Đế tin hắn, ra mặt lúc này tuyệt đối bất lợi, nhưng hắn tính lậu, lão Vương gia vốn không thích làm theo lẽ thường.
Sùng Minh Đế vừa giận vừa sợ hoàng thúc, đó là sự sợ hãi khắc vào trong xương cốt, từ khi hắn còn rất nhỏ đã có ấn tượng rất sâu. Khi đó lão Vương gia còn chưa phát bệnh, không chỉ như thế, địa vị của ông trong lòng phụ hoàng thậm chí còn cao hơn cả nhi tử danh chính ngôn thuận của Hoàng Hậu là hắn, hoàng thúc lại có tính cách táo bạo, ông biểu đạt cảm xúc phi thường trực tiếp, thấy ngươi không vừa mắt là đánh ngươi!
Sùng Minh Đế khi còn nhỏ bị đánh rất nhiều lần, mặt mũi bầm dập. Phụ hoàng lại cảm thấy hoàng thúc giáo huấn cháu trai không có vấn đề gì nên chưa từng nhúng tay, lại còn cổ vũ đệ đệ, cháu trai làm không đúng thì phải giáo huấn, không sao cả, duy nhất mẫu hậu đau hắn cũng không dám ngỗ nghịch hoàng thúc.
Có thể nói Sùng Minh Đế còn nhỏ đã sống dưới bóng ma của hoàng thúc, mỗi lần nghe thấy tên ông là theo bản năng muốn tránh đi, lúc này cũng không ngoại lệ.
Vi Thuận Khánh thấy hắn lùi bước, vội vàng trấn an:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876201/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.