Nếu Xuân Hiểu đến đây, phòng này sẽ không để kỹ nữ khác tiến vào. Trương Song Đồng ngồi biếng nhác một bên, gẩy dây đàn cầm từng nhát một, không vang lên thành làn điệu mà cũng không chói tai.
Xuân Hiểu tới rót trà. Hương trà thơm lượn lờ, lại bị một hơi thổi tan, uống một hơi cạn sạch.
"Nói trọng trách cái gì chứ. Ra là để ta tìm một đám đàn ông cho nàng ta hưởng lạc." Nàng hừ một tiếng, nói.
Tiếng suỵt vang lên ngăn Xuân Hiểu nói, xen lẫn cả tiếng cười của Trương Song Đồng.
"Đừng có nói lung tung." Liễu Xuân Dương nói: "Nàng không phải loại người đó."
Xuân Hiểu dựng thẳng lông mày: "Sao lại không phải, trước kia nàng theo các ngươi dạo thanh lâu uống hoa tửu, khi đó ta đã nhìn ra, rõ ràng là cao thủ hoa trường." Lại chỉ vào người đang ngồi: "Đám người đọc sách các ngươi đều giống nhau."
Những người trẻ tuổi trong phòng lập tức kêu oan: "Bọn ta vô tội." Xen lẫn cả những tiếng khác: "Xuân Hiểu, cũng đến cho bọn ta nhìn mà." Đây rõ ràng là trêu ghẹo.
Căn phòng ồn ào mà thoải mái.
Trương Liên Đường gõ mặt bàn ngăn tiếng ồn ào, cười nói: "Đừng đùa nữa, bảo ngươi chọn mấy linh nhân tới ca múa cho nàng xem, cũng giống như chúng ta đọc sách, chơi xúc cúc vui chơi tiêu khiển. Tuy giờ nàng không phải đọc nữa nhưng cũng rất vất vả."
Xuân Hiểu hừ một tiếng: "Kẻ đọc sách đúng là đọc sách, hưởng lạc mà cũng nói được như lẽ đúng phải làm ấy."
Người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999978/quyen-3-chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.