Tiết Thanh.
Quả nhiên ở Huỳnh Sa Đạo.
Trên tường thành là một mảng yên tĩnh chết chóc.
Cái tên này bọn họ không hề xa lạ, từ sau khi lăng mộ hoàng hậu lần nữa bị sụt lún, bọn họ bày binh bố trận, tăng cường điều tra, trong thành, ngoài thành đều đào sâu ba thước đất, chính là để tìm Tiết Thanh, bọn họ tin rằng lăng mộ hoàng hậu sụt lún chắc chắn có liên quan đến Tiết Thanh.
Nhưng khi Tiết Thanh thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ, vậy mà cảm thấy không tin được, thậm chí trong chốc lát không biết nên làm gì, nên làm thế nào.
Bắt… bắt lấy! Nghịch tặc!
Tri phủ và Hồ tướng quân sau khi đình trệ chốc lát, âm thanh từ lồng ngực lao ra khỏi cổ họng…
Nhưng có âm thanh còn sớm hơn so với bọn họ một bước.
Ngựa chiến ngoài cửa thành hất hơi một cái đào móng xuống đất, Tiết Thanh ngồi trên lưng ngựa cầm chắc dây cương lần nữa cất cao giọng.
“Hoặc nói, ta là Bảo Chương đế cơ.”
Lời của tri phủ và Hồ tướng quân đến bên miệng liền bị chặn trở lại, thần sắc lại một lần nữa đình trệ.
Câu nói này bọn họ cũng không xa lạ, trên triều đình đề báo, không biết lời viết trên truyền đơn ở đâu mạo truyền ra, lời này bọn họ không xem nhiều cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà hành sự.
Nhưng lúc câu nói này vang lên ở bên tai, lại vừa cảm thấy không biết nên nghĩ thế nào, nhìn thế nào, lần nữa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999885/quyen-3-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.