Bóng cây xanh mát vây quanh thành Huỳnh Sa Đạo, đây là thời tiết thoải mái nhất Huỳnh Sa Đạo, gió xuân dần thoái lui, ngày hè nóng nực còn chưa tới, binh sĩ đứng trực trên tường thành có thể nhìn bao quát được xung quanh, khuôn mặt nhăn nhó cũng chịu không nổi trở nên nhẹ nhàng, cho đến khi nhìn thấy di chỉ Huỳnh Sa Đạo.
Di chỉ Huỳnh Sa Đạo hoang vắng ở trong một vùng xanh thẳm vô cùng chói mắt, phương xa càng có một vùng trũng chói mắt, đó là chỗ lăng mộ hoàng hậu bị sụt lún.
Khuôn mặt của binh sĩ lại nhăn nhó lần nữa, dao trong tay cũng nắm chặt, trong thành phía sau truyền đến tiếng ồn ào.
“Đã lâu lắm không mưa rồi…”
“Đây là hoàng hậu nương nương nổi giận rồi a…”
“Tiểu Dung cô nương vẫn đang bị quản thúc…”
“Đây là muốn làm sao đây a, chuyện lớn như vậy, quan phủ sao không quản…”
Binh sĩ không quay đầu, đây là dân chúng trong thành lại hoang mang bất an, một khắc sau phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng áo giáp rầm rầm.
“Không được phép tụ tập đông người, tản hết ra.”
“Thần tích mật sự không được nghị luận bừa bãi!”
Tiếng quát tháo của binh sĩ khiến tiếng ồn ào thậm chí càng nhiều hơn, nhưng dưới sự uy hiếp đàn áp của quan phủ và binh khí, dân chúng rất nhanh đã tan đi, trên phố khôi phục yên tĩnh, một bên cửa tiệm xe ngựa Răng Vàng Khè thò người ra nhìn.
Mặc dù không cho phép tụ tập và đóng chặt bốn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999883/quyen-3-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.