Tiết Thanh đứng trong sân, trên đỉnh đầu là hàng đèn lồng sáng ngời. Hai bên đường là tuyết được dồn thành đống mà chưa dọn đi. Nàng mặc áo choàng trắng, trên đầu có đeo một bông hoa trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như không có chút hồng hào nào, dường như đứa trẻ sợ hãi bất an khi làm sai mà bị người lớn bắt được.
Nếu không có những lời trong phòng giam lúc trước, Tống Nguyên cũng sẽ cho là như vậy.
Nhưng một đứa trẻ có thể giết được Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực, liệu có sợ hãi khi bị quát một hai câu?
Dám giết người, trên đời này còn chuyện gì mà nàng không dám làm?
"Ta đi ngắm tuyết." Tiết Thanh nói.
Nói dối hết lần này tới lần khác, Tống Nguyên cười khẩy: "Hơn nửa đêm, ngắm tuyết cái gì chứ?"
Tiết Thanh nói: "Thật ra ta vẫn luôn thích ngắm tuyết vào ban tối, lúc trước cũng vậy, bọn họ đều biết."
Vẫn luôn, trước kia, bọn họ đều biết, ý là hắn không biết nàng, là người xa lạ với nàng? Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Không cần nói về trước kia với ta, hiện giờ ngươi đang ở nhà."
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Vậy sau này ta không ngắm nữa."
Thấy chưa, nhu thuận chưa, nghe lời chưa. Nhưng giờ có phải nói tới chuyện ngắm tuyết không? Nàng ta cố ý nói lung tung.
Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Đừng có nói linh tinh. Ngươi biết ta đang hỏi cái gì. Lúc ta gặp chuyện đêm nay, ngươi ở đâu?"
Tiết Thanh kinh ngạc: "Ngươi lại bị hành thích à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999813/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.