Bàn tay ấm áp của thiếu niên dán chặt trên miệng. Xuân Hiểu mân đôi môi anh đào của mình, đọc sách mà tay lại chai... Bướng bỉnh thè lưỡi liếm một cái, mắt cong cong cười hì hì.
Tiết Thanh thu tay lại, không hề dao động trước nụ cười xinh đẹp của nàng.
"Đây không phải chuyện ngươi nên làm." Nàng nói: "Ta cũng không nghe mấy cái này của ngươi đâu." Nói xong quay người đi.
Xuân Hiểu xoay người di chuyển tới trước mặt nàng, ngăn lại rồi ngẩng đầu... Ồ, thiếu niên này sao cả một năm mà không cao lên mấy, nói: "Chuyện gì là chuyện nên làm?"
Tiết Thanh nói: "Xuân Hiểu thông minh như vậy, tất nhiên là biết."
Xuân Hiểu nói: "Thì ra trong mắt Thanh Tử thiếu gia, ta chỉ là một kỹ nữ bán rẻ tiếng cười. Nếu đã như vậy, Thanh Tử thiếu gia nghe tỳ nữ bảo ta tìm ngươi, việc rất là gấp, ngươi lại theo tới đây, vốn chẳng phải chuyện ân khách nên làm."
Sở dĩ Tiết Thanh tới đây là vì lo lắng lần trước xuất hiện ở thanh lâu bên cạnh nàng đã khiến nàng rước lấy phiền toái.
Tiết Thanh cau mày, nói: "Đừng có dùng mấy lời với trò này." Giơ tay đẩy nàng ra rồi bước đi.
Xuân Hiểu giậm chân phía sau: "Tiết Thanh, ngươi như vậy sẽ hại chết ta."
Tiết Thanh quay đầu: "Đó chính là do ngươi tự tìm đường chết, liên quan gì tới ta."
Xuân Hiểu nói: "Bởi vì ngươi từng nói, ta là bạn của ngươi, bạn bè theo lẽ thường không phải giúp nhau sao? Còn nữa..." Nàng bước lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999709/quyen-2-chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.