Ánh mặt trời dần sáng lên từ phía đông, lột đi sự náo loạn đêm qua. Sáng sớm, kinh thành có vẻ mệt mỏi hơn hẳn khi xưa.
Trần Thịnh bước vào phòng, nhận lấy khăn nóng mà tỳ nữ dâng cho rồi đắp lên mặt, đồng thời dặn mang cháo tới.
Đám tỳ nữ nối đuôi nhau mang cháo vào, cũng đưa tới cho đám người Khang Đại đang cùng bước vào. Mấy người kia ngồi xuống, cảm ơn, không hề khách sáo mà húp một hơi cạn sạch bát cháo, rồi nhận lấy khăn mặt mà đám tỳ nữ bưng tới, sự ấm áp khiến vẻ mỏi mệt do một đêm không ngủ vơi bớt đi.
"Không ngờ nàng ta đúng là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy mà." Trần Thịnh đặt khăn xuống nói: "Văn phong hùng vĩ đẹp đẽ, hay hơn Thanh Hà tiên sinh nhiều."
Nếu thật là một học sinh, thật đáng để vui mừng. Chỉ là người ở đây không hề vui vẻ mà toàn lo âu.
Khang Đại nói: "Đều do ta không nói rõ ràng với nàng ta." Nói rõ là cuộc thi lần này không phải thật sự vì thi thố, không cần dốc sức như vậy...
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Đúng lúc Thanh Hà tiên sinh gặp chuyện không may, vì muốn an ủi tiên sinh nên nàng ta mới dốc hết sức mình. Cũng do chúng ta không biết nàng học hành tốt như vậy, Thanh Hà tiên sinh thật sự dạy nàng ta đọc sách mà."
Gật gật đầu, đúng là tiên sinh, thảo nào tình nghĩa không hề ít.
"Học tốt cũng được, chỉ có thể nói là đúng dịp vượt qua Hàn Tuân. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999703/quyen-2-chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.