Từ bên trong ngự sử đài vang lên những tiếng bước chân và tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Các ngươi thật to gan! Nơi đây rốt cuộc là ngự sử đài hay là hình bộ?”
“Là hàn lâm viện. Chuyện của ngự sử đài chúng ta các ngươi làm sao lại biết rõ đến như vậy? Là ai đã nói cho các ngươi?”
“Thế nào? Cũng muốn giam bọn ta lại rồi để người của hình bộ đến thẩm vấn sao?”
“Đài quan của ngự sử đài bọn ta cũng chưa đến mức nhàn rỗi như vậy…”
“Thả người!”
“Việc này chúng ta không thể làm chủ, xin đi mời trung thừa đại nhân.”
Cho dù có tức giận chất vấn đến như thế nào, ngự sử đài cũng không chịu thả người ra, thậm chí ngay cả Phòng Lãm cũng không thể gặp, chỉ để cho đi tìm ngự sử trung thừa.
Bọn họ làm gì có tư cách đi tìm ngự sử trung thừa, cũng chứng minh đây là chuyện do bọn dân thường sắp đặt.
“Tướng gia, Vương Liệt Dương với bọn dân thường hiển nhiên là giống nhau. Việc bọn chúng bắt người của chúng ta cũng không nằm ngoài dự liệu.” Thạch Khánh Đường, kẻ hầu đọc của hàn lâm viện thấp giọng nói: “Nhưng vậy mà vẫn còn phải dùng đến Hình Bộ, điều này không ổn lắm.”
Trần Thịnh nói: “Vương Liệt Dương tại sao lại nhìn chằm chằm vào Phòng Lãm?
Thạch Khánh Đường nói: “Nói tiếp thì thật sự là ngoài ý muốn, kẻ theo hầu Phòng Lãm biết được Phòng Lãm nhận sự nhờ vả làm việc của tướng gia ngài. Hắn cùng với người ta uống rượu say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999674/quyen-2-chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.