Tâm tình thiếu niên có chút mệt mỏi, cũng không có ý muốn bắt chuyện.
"Tiết thiếu gia, có muốn gọi giúp ngươi cái xe không?", người gác cửa khách khí hỏi.
Tiết Thanh nói: "Không cần, hành lý của ta cũng không nhiều lắm, chỗ ở lại không xa", nàng cười cười nói tạ ơn, liền chống gậy trúc đi tới đường bên kia, con đường bên kia dần trở nên chật hẹp, có nhiều hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, phòng ốc trũng thấp.
Đám người Khang Vân Cẩm không khỏi chạy tới cửa bên này.
"Hắn sao vậy?"
"Hắn cũng bị đuổi ra ngoài sao?"
Mọi người mồm năm miệng bảy thi nhau hỏi.
Người gác cửa rụt cổ lại, đưa tay vân vê ống tay áo, nói: "Không phải, hắn không giống như các ngươi, hắn chỉ là không được ở Quốc Tử Giám nhưng vẫn muốn tới đi học".
Không cho ở tại Quốc Tử Giám? Đám người Khang Vân Cẩm liếc mắt nhìn nhau, tại sao?
"Ai biết, rõ ràng trong đám người đánh nhau không có hắn", người gác cửa có chút bất bình, nhìn thân ảnh thiếu niên nhỏ gầy đeo hành lý đang đi bên kia đường: "Đứa trẻ biết điều này, thật xui xẻo... Nghe nói trong nhà chỉ có mẹ già, rất nghèo, ra ngoài thuê phòng làm sao có chỗ tốt... Mùa đông rét... Thật đáng thương".
Nói đến đây lại nhìn về phía đám người Khang Vân Cẩm, thương xót biến mất, chân mày giương lên vẻ mặt tức giận.
"Cũng là bị các ngươi làm hại!"
Dứt lời phất tay áo xoay người đi nhanh vào đại môn.
Một tên giữ cửa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999610/quyen-2-chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.