"Cha ngươi tốt với ngươi thật đấy."
Sáng sớm, khi chợ đêm đang thu đồ trở về, phố xá sầm uất ban ngày thì chưa bắt đầu, tiếng móng ngựa lộp cộp trên mặt đường yên tĩnh lại càng trở nên vang dội. Tác Thịnh Huyền khoác áo choàng trắng, theo động tác ngựa chạy liền lộ ra trang phục màu đen của các giám sinh. Hiện tại, các thiếu niên của Tây Lương khi ra vào chỉ được mặc trang phục của các giám sinh.
Bên trong một đám thiếu niên cao lớn mặc y phục màu đen đang cưỡi ngưạ, Tần Mai trong trang phục màu trắng trước sau như một lại càng trở nên bắt mắt hơn.
"Cha ta chỉ biết mắng ta thôi, không cho phép ta làm cái này, cũng không cho phép ta làm cái kia." Tác Thịnh Huyền thở dài nói.
Tần Mai nói: "Cha đương nhiên rất tốt với ta rồi. Ông ấy hiện tại thì tốt rồi, không hiểu sao lại tự nhiên cao hứng chạy tới đây, làm người sao lại phải tự làm khổ mình vậy chứ."
Tác Thịnh Huyền cười khì khì: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đi tìm cha ngươi chứ."
Tần Mai cũng cười, đầu lông mày hơi nhướng lên: "Vì sao ta lại không đi tìm?"
Tác Thịnh Huyền cười hì hì hai tiếng: "Ngươi có thể dựa vào chính mình thu phục những giám sinh kia sao?" Nắm nắm bàn tay, đây chính là loại tranh đấu giữa những kẻ đọc sách mà mọi người hay nói, nghe nói cuộc tranh luận giữa những nhà nho lớn thì lại càng kịch liệt hơn…
Tần Mai nghiêng đầu qua liếc hắn: "Ta đây dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999608/quyen-2-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.