Bấc lửa trong ngọn đèn sáng bập bùng, chiếu sáng gian phòng nhỏ. Vách tường xám xịt, vết rách đan xen. Trong phòng bài trí đơn giản, một cái bàn hai ghế dựa, góc tường có rêu xanh lan tràn.... Nhưng không hề có cỏ dại mọc thành cụm, có thể nhìn ra được có người thường xuyên chăm sóc, nhưng chỉ là chăm sóc chứ không phải là cư trú. Trong phòng không có nhân khí, rách nát là việc khó tránh.
Dưới ánh lửa, mạng nhện rung động, thiếu niên Tần Mai ghét bỏ liếc mắt nhìn.
“Nơi này dơ muốn chết.” Hắn nói: “Làm sao mà ở được.”
Nhìn nhà ở, rồi nhìn ghế dựa. Ghế cũng bịt kín một lớp bụi thật dày.
“Ta sẽ không quét tước nhà ở cho ông. Người khác muốn làm như thế nào thì làm như thế, ta cũng sẽ không làm mấy chuyện này.”
Hắn ngồi xuống đất nhìn bình gốm trên bàn, ánh lửa chiếu rọi mặt mày xinh đẹp, nhìn không ra hỉ nộ cũng không có cảm xúc dâng tràn.
“Một hai phải về nơi này, nơi này có cái gì tốt, người chết còn không phải đều giống nhau, ở nơi nào cũng như nhau, không ai có thể nhìn thấy người, người vẫn là cô hồn.”
Thiếu niên cúi đầu nhìn đầu gối của chính mình.
“Sau này ta sẽ không ở cùng người nữa, người cũng không thấy được ta rồi. Thầy trò chúng ta đã đến nơi đây, người quên ta, ta cũng quên người đi. Nhớ kỹ cũng không có tác dụng gì.”
Tựa hồ khinh thường lại tựa hồ tức giận, nhưng mặc kệ là tức giận hay là khinh thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999577/quyen-2-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.