Sắc trời còn chưa sáng hẳn, thôn xóm nhỏ được bao phủ trong nắng sớm, thiếu niên nọ đứng ngoài rào tre, áo trắng, mặt mày như ngọc, tóc đen môi đỏ, tỏa sáng như tiên giáng trần.
Phụ nhân trong xóm nhỏ chưa từng gặp qua việc gì lớn trong đời, ký ức chấn động nhất trong đầu chính là nhìn thấy tượng đắp của Nhị Lang Chân Quân trong một lần vào thành chơi hội chùa, đó là người xinh đẹp nhất mà bà từng thấy… Nhưng giờ này, khắc này, bà như được quay về ngày ấy.
Thiếu niên kia gọi bà, bà lại không dám động đậy, giống như sợ quấy nhiễu tới hắn, hắn liền biến mất.
Trong sân, gà vịt kêu quàng quạc, tranh nhau bới trấu.
Thiếu niên kia liếc nhìn bà, nói: “Có ai cho gà vịt ăn như thế không?” Tiếng nói như châu ngọc.
Phụ nhân vội gật đầu.
Thiếu niên kia nói: “Chỉ ăn những thứ này thôi à?”
Phụ nhân lại lắc đầu nói: “Chủ, chủ yếu là tự bới tìm ăn, vịt chạy tới bờ ao ngoài thôn…”
Thiếu niên kia thở dài với bà, đưa một ngón tay chỉ vào trong sân, nói: “Xem kìa…”
Phụ nhân vội nhìn theo, tối qua mới mưa một trận, đất còn ẩm, một con gà bới được một con giun, liền bị cả đám vây lấy tranh cướp…
Ngoài bờ rào tre có tiếng cười, phụ nhân quay đầu nhìn lại, lại ngây ngẩn cả người.
“Giống y như trong tranh.” Thiếu niên nói, dừng cười, lại nhìn đám gà vịt trong sân, xoay người tránh ra. Sau lưng thiếu niên cõng một bao bố màu đen, phồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999575/quyen-2-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.