Tháng tám. Sắc trời xanh ngắt. Gần tới mười lăm nhưng trên đường phố kinh thành không có đèn màu, hoa lụa và những cây cờ rực rỡ sắc màu. Từ đằng xa, mơ hồ có tiếng vó ngựa như sấm cuồn cuộn. Nhiều đội quan binh đang tản ra từ trên đường. Đám dân chúng bị đuổi sang hai bên lại nhảy ra đầu phố.
"Vừa rồi ta nhìn thấy hoàng đế bệ hạ."
"Xa như vậy mà ngươi còn nhìn rõ á?"
"Rõ chứ... Chờ an táng xong quay về hoàng thành là có thể thấy được lần nữa."
Cô bé xách rổ chen trong đám người nhìn về hướng cửa thành. Có người vỗ vai nàng từ phía sau.
"Huệ Cô."
Thiền Y quay lại, thấy cô nương ở nhà bên tên là Đậu Nhi thì cười.
Đậu Nhi cô nương nói: "Ngươi cũng tới xem hoàng đế xuất hành à?"
Thiền Y lắc đầu nói: "Ta đi mua mì, chứ không biết hôm nay hoàng đế bệ hạ đi hoàng lăng." Rồi quay người đi.
Đậu Nhi cô nương bước song song với nàng: "Sư phụ ngươi chưa về à? Nghe nói thái hậu luôn khen thuốc của Dương lão đại phu rất tốt thế nên việc ở Thái Y viện càng thêm bận rộn."
Thiền Y đáp ừ một tiếng, chuyện Thái Y cục rồi chuyện các vị quý nhân trong cung không nên nói nhiều, may là Đậu Nhi cô nương không thèm để ý.
"Mười lăm năm nay không được ngắm hoa đăng rồi." Nàng cầm bím tóc nói với vẻ mặt đầy nuối tiếc.
Linh cữu của tiên hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ được đưa về hoàng lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999561/quyen-2-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.